
côi bố mẹ, vốn đã quen với sự cô đơn, bỗng nhiên mở ra chiếc chổi đua Tia Chớp
do cha đỡ đầu Sirius Black nhờ một người vô danh mang đến trong ánh mắt ngưỡng
mộ của các bạn, cậu bé cô đơn ấy tưởng rằng từ giây phút đó cậu đã tìm được nhà
của mình. Ai chẳng có một giấc mơ như vậy, ai mà chẳng mong muốn nhân vật chính
trong các tình tiết đó chính là mình, Cát Niên lúc nhỏ chẳng phải cũng như vậy
đó sao. Tuy rằng những điều mà cô và Phi Minh mơ thấy là những điều hoàn toàn
khác nhau.
(3),
(4), (5). Các nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp Thần điêu đại hiệp của Kim
Dung.
(6).
Biệt hiệu của Quách Tương.
Cát
Niên đã từ bỏ ý định la mắng Phi Minh như vậy đấy, đứa trẻ đáng thương đó, nó
có quyền được mơ một giấc mơ, nhưng Cát Niên lại sợ giấc mơ đó của Phi Minh
ngày càng xa rời thực tế, lúc tỉnh dậy sẽ rất đau khổ. Vì vậy cô thở dài một
tiếng: “Chú ấy không nên nói dối trước mặt trẻ con như vậy!”
Phi
Minh tội nghiệp nắm lấy tay áo Cát Niên: “Cô ơi, cháu mong đây là sự thật, cháu
nghĩ chú ấy chính là bố cháu!”
.
Nếu
trong lòng anh cảm thấy hổ thẹn, thì hãy nói ra đi. Hàn Thuật, anh nói đi, hãy
nói lời xin lỗi tôi... Tại sao anh không nói? Nói rằng anh đã sai rồi, nói rằng
anh sám hối với tôi, nói rằng anh có lỗi với tôi!
.
Chương
trình khuyến mãi của cửa hàng vải vẫn đang tiếp tục, phía ngoài cửa hay tất cả
những nơi dễ nhìn thấy bên trong cửa hàng đều dán đầy biển quảng cáo giảm giá
60%. Tuy cửa hàng nằm ở vị trí khá hẻo lánh, nhưng vì là cuối tuần nên vẫn thu
hút được không ít khách hàng. Tạ Cát Niên là người quản lý ca ngày, suốt cả một
buổi sáng, cô bận rộn đến mức không có nổi thời gian uống nước.
Lúc Hàn
Thuật đẩy cửa bước vào cũng là lúc cửa hàng đông khách nhất, Hàn Thuật vốn đang
có đôi chút tâm trạng, bao nhiêu áp phích quảng cáo to đùng anh cũng chẳng nhìn
thấy, đột nhiên bị giật mình vì sự đông đúc trong cửa hàng, suýt nữa còn tưởng
mình đến nhầm chỗ, phải quay ra cửa xác nhận lại một lần nữa, mới biết mình
không nhầm.
Cửa
hàng này anh đã đến ba lần rồi, ngoài lần đầu tiên đi cùng Chu Tiểu Bắc gặp
được Tạ Cát Niên ra, hai lần sau đều chẳng gặp may, Tạ Cát Niên nếu không phải
vừa mới giao ban đi về thì là nghỉ làm, người không gặp được, anh lại thấy xấu
hổ nếu chọn lên chọn xuống một hồi mà chẳng mua gì, vì vậy trong nhà anh cứ
chất thêm không ít đồ mới.
Tối
qua, Hàn Thuật ngồi trước cửa sổ đốt hai điếu thuốc - anh học hút thuốc hồi cấp
Ba, khi đó, sau những lúc học tập vất vả, anh thường trốn trong nhà vệ sinh của
trường hay trong nhà, đổi hết kiểu này đến kiểu khác đứng trước gương phì phèo
khói thuốc, cũng chính vì vậy mà không ít lần anh bị bố mắng cho thậm tệ. Sau
khi lên đại học, cuối cùng cũng đến lúc có thể tự do làm những việc mình thích,
nhưng chẳng hiểu tại sao, anh lại chẳng thèm thuốc nữa. Bây giờ anh đút một bao
thuốc trong người, thì thường là đến cả tháng cũng không hút hết, trừ phi gặp
lúc anh có tâm trạng hoặc những khi phải làm thêm vào ban đêm mới hút một điếu,
nhiều khi lại dùng để “mời” các nghi phạm mà anh điều tra. Anh cũng không hiểu
sao đêm qua bỗng nhiên anh lại muốn hút hai điếu thuốc, rốt cuộc là do anh quá
hưng phấn hay do anh quá buồn chán? Thế nhưng buổi sáng lúc thức dậy, anh ngạc
nhiên phát hiện ra tấm rèm cửa mới vừa được thay đã bị tàn thuốc lá đốt cháy thủng
một lỗ to bằng ngón tay, vì vậy, mới sáng ra đã buộc phải đến đây.
Tạ Cát
Niên trông có vẻ thật sự rất bận rộn, đầu tiên cô tươi cười giúp một vị khách
trung niên béo phì đầu hói chọn lựa một chiếc ga trải giường có màu sắc thật là
kinh khủng. Ngưòi đàn ông to béo ôm tấm ga trải giường vừa mua được trong tay
nhìn Tạ Cát Niên với vẻ rất thỏa mãn. Hàn Thuật dám cá rằng cái vẻ thỏa mãn đó
chủ yếu là xuất phát từ trí tưởng tượng về người nằm trên chiếc ga đó, điều này
thật khiến anh cảm thấy buồn nôn. Tiễn xong vị khách mập đó, Tạ Cát Niên lại bị
một đôi vợ chồng gọi tới, đôi vợ chồng đó có vẻ cái gì cũng muốn mua, nhưng
dường như lại chẳng có thứ gì vừa ý họ cả. Hàn Thuật đi qua đi lại trong cửa
hàng đến nửa tiếng, thế mà vị phu nhân kia vẫn chưa tìm được một tấm rèm cửa
vừa ý, điệu bộ chọn lựa và thái độ soi mói bới móc rất dễ làm cho người khác
tưởng rằng trước mặt bà ta không phải vải vóc, mà là rác rưởi. Nếu đã như vậy,
Hàn Thuật thật không hiểu nổi vì sao bà ta vẫn còn lãng phí thời gian ở đây làm
gì.
Hàn
Thuật làm như đang chọn rèm cửa, từ từ tiến gần lại đôi vợ chồng nọ, người đàn
bà đó quả nhiên vẫn đang chê bai, sặc sỡ thì chê lẳng lơ, trang nhã thì chê
tang tóc, họa tiết hoạt hình thì chê trẻ con quá, chất liệu ren thì bảo nhìn
rối mắt, chỉ nghe những lời thao thao bất tuyệt của bà ta cũng đủ để Hàn Thuật
thấy không thể chịu nổi, vậy mà nụ cười trên mặt Tạ Cát Niên vẫn nhiệt tình như
trước kia, kỳ lạ ở chỗ, trông cô không có chút gì là khó chịu cả.
“Cái
này thì sao hả bà xã?”
“Ôi
trời, trong suốt thế này, người ở nhà đối diện có mà nhìn thấy hết, làm gì còn
chút gì riêng tư nữa chứ.”
Hàn
Thuật nghe th