
việc của ngày hôm trước, anh
cũng hết hôm này đến hôm khác đi theo cô. Hàn Thuật cho rằng mình là người
không có lòng nhẫn nại, ấy vậy mà trong suốt quá trình đi theo Tạ Cát Niên, anh
không hề thấy mệt mỏi, chán nản, ngay cả khi phải đỗ xe từ xa chờ cô tan làm
trong một khoảng thời gian dài, anh cũng có thể ngồi im trên xe, nghe từ bài
đầu đến bài cuối đĩa CD.
Vụ án
Vương Quốc Hoa đã sắp kết thúc, thời gian anh ở lại phân viện Thành Nam cũng
không còn bao lâu nữa, đồng nghiệp của anh đều không hiểu được người ham chơi
như anh tại sao gần đây sau khi tan làm lại biến đi đâu mất tăm mất tích, Viện
trưởng Thái cũng nói anh như tiểu quỷ bị mất hồn. Hàn Thuật đổ tại thuốc trị ho
mà bà đưa cho khiến anh trở nên không bình thường, bà nghe vậy mắng anh ngang
như cua. Do lo sợ xe của mình thường xuyên xuất hiện ở khu vực gần nhà Cát Niên
khiến người khác chú ý, bại lộ kế hoạch, nên Hàn Thuật đi xe của mình mấy hôm
rồi trưng dụng chiếc Camry của Viện trưởng Thái, được mấy hôm lại trao đổi xe
với Lâm Tĩnh, cả chiếc Audi của bố cũng bị Hàn Thuật trưng dụng đến hai lần.
Hàn
Thuật sống đến bây giờ, chưa bao giờ thấy mình lén lút đến như vậy, anh thấy
mình ẩn nấp rất tốt, ít ra Tạ Cát Niên cũng chưa bao giờ phát hiện ra đằng sau
cô có một chiếc xe đi theo, và trên chiếc xe đó có một người đang theo dõi cô.
Thế nhưng, nửa tháng sau, vào một hôm anh lần nữa dừng xe cạnh cửa hàng nhỏ gần
chỗ cô ở, chờ cô tan làm về ngang qua, quả thực không có việc gì làm nên anh hạ
cửa xe xuống và nói với chủ cửa hàng: “Làm ơn cho tôi một bình sữa tươi.”
Người
chủ khoảng gần năm mươi tuổi, lúc đưa sữa cho Hàn Thuật qua cửa xe bất ngờ hỏi
anh một câu: “Chàng thanh niên này, cách mấy hôm anh lại thay xe ô tô đi đến đỗ
ở đây không lẽ chỉ là để uống sữa hay sao?”
Hàn
Thuật vừa uống một ngụm sữa, nghe thấy câu này sợ đến mức suýt sặc, sao trước
đây anh không biết ý thức, cảnh giác của người dân bây giờ cao đến vậy nhỉ. Anh
vội vàng tu hết sữa để trả lại bình cho chủ quán, rồi xoa mặt cười, “Đúng vậy
đấy ạ, trước đây không có ai nói với bác là sữa của cửa hàng bác đặc biệt ngon
ư?”
Anh kéo
kính xe lên cảm thấy vừa xấu hổ vừa lo sợ, đến chủ cửa hàng tạp hóa cũng phát
hiện ra anh, Tạ Cát Niên thực sự từ đầu đến cuối không biết chút gì hay sao?
Cái mà anh tưởng là kín đáo không lẽ chỉ như bộ quần áo mới của nhà vua? Xuất
phát từ ý đồ gì mà cô có thể vờ như không thấy khi đi qua mặt anh, thậm chí
không thèm liếc nhìn anh một cái. Anh lúc nào cũng cố gắng nhớ lại tất cả những
chuyện nhỏ nhặt liên quan đến cô, nhưng suýt nữa anh quên mất một điều quan
trọng nhất, anh chưa từng hiểu rõ về Tạ Cát Niên, thậm chí mười một năm trước
cũng vậy.
Một câu
hỏi tình cờ của chủ cửa hàng cũng đủ đập tan kế hoạch hoang đường mà anh hứng
thú trong thời gian gần đây, lý trí vốn đã bị anh vùi lấy dưới tận chân ghế xe
lại trỗi dậy chất vấn anh: “Hàn Thuật? Cậu muốn làm gì vậy?”
Đúng
vậy, rốt cuộc anh muốn làm gì? Cứ đi sau cô ấy hết ngày này đến ngày khác thì
có ý nghĩa gì? Cho dù đi theo cô ấy bao lâu đi chăng nữa anh cũng không đủ dũng
cảm để tiến đến trước mặt cô và nói câu: “Tha thứ cho anh.” Nhưng nói rồi thì
sẽ ra sao? Thời gian không sờ không nắm được, nhưng chắc chắn không phải không
tồn tại, mười một năm là một cửa ải không ai dễ gì vượt qua được. Bất kể anh có
ý định gì, bất kể lần gặp lại này sẽ nhắc lại bao nhiêu ân oán đi chăng nữa,
anh và Tạ Cát Niên, hai người sống ở hai quỹ đạo khác nhau, anh không thể thay
đổi được gì, cũng không thể làm gì được cho cô, chẳng ai cứu vãn được cuộc đời
ai cả, anh rõ hơn ai hết sự bất lực của mình. Trên thực tế, anh và người anh
chờ đợi chỉ là hai người xa lạ mà thôi.
Hàn
Thuật tự nói với mình rằng anh chỉ muốn xem thế nào thôi, chỉ muốn xem để đấy
thôi. Anh muốn xem cô sống thế nào, bây giờ anh đã thấy rồi, mãn nguyện rồi, anh
nên rời xa cuộc sống của cô thôi. Không có gì mỹ mãn hơn cách đó, mười một năm
đã qua được rồi, cả đời này còn không qua được hay sao? Những gì trong mơ hãy
để nó lại trong mơ, trong cuộc sống hiện thực hãy quên nó đi theo những đám mây
trôi nổi trên thành phố này.
Nhìn cô
ấy thêm một lần nữa thôi, mình sẽ rút lui.
Hôm nay
là ngày cuối tuần, Tạ Cát Niên trở về nhà muộn hơn mọi khi một chút, cô vẫn
khoác chiếc túi to như thường lệ, vẫn thong dong vừa đi vừa giẫm kiến. Đủ rồi,
nên dừng lại ở đây thôi, anh nên rút lui rồi, chút nữa gọi điện cho Chu Tiểu
Bắc rủ cô đi uống gì đó.
Hàn
Thuật khởi động máy, lần này anh bỗng hy vọng Tạ Cát Niên có được đôi mắt tinh
tường của chủ cửa hàng tạp hóa. Nhưng cô không hề phát hiện ra anh, cô xách
theo một túi đầy các đồ vừa mua ở siêu thị, trên đường đi cô sơ ý đánh rơi một
món đồ từ túi ra, cô bé gái đi bên cạnh cô cúi xuống nhặt lên, nó nhìn lên trời
rồi nói: “Cô không cẩn thận được à?”
Tạ Cát
Niên hờ hững bỏ món đồ vào túi, rồi đưa tay ra ôm cô bé: “Về nhà muốn ăn gì
nào?”
Cô bé
gái đó khoảng mười tuổi, mặc bộ quần áo đồng phục màu trắng và xanh đen, cột
tóc đuôi ngựa dài đến eo, m