
uật ngước nhìn lên trần nhà, rồi vẫy vẫy ngón tay, ra hiệu cho anh cảnh sát
đứng gần đó lại gần phía mình, anh ghé vào tai anh cảnh sát thì thầm: “Chú có
cách nào cho ông ta ngừng khóc không?... Hay là, chú mà làm ông ta dừng lại
được thì anh mời chú ăn cơm… mời hai bữa… ba bữa. Thượng đế ơi, cứu con với,
nếu không Người hãy nói với con rằng đây không phải là sự thật.”
Anh
chàng cảnh sát đã rất quen với Hàn Thuật cũng tỏ ra bất lực, chỉ cười cười vỗ
nhẹ vào vai Hàn Thuật, rồi tiến về phía Vương Quốc Hoa gay gắt cảnh cáo ông ta.
Bị anh
cảnh sát cảnh cáo, Vương Quốc Hoa không gào khóc nữa, nhưng nước mắt vẫn tuôn
như mưa, người ông ta rung như bị đưa lên sàng vậy. Hàn Thuật bắt đầu nghi ngờ,
giả dụ mà anh cảnh sát mắng thêm vài câu nữa, Vương Quốc Hoa rất có thể sẽ vãi
đái ra quần vì quá sợ hãi mất, nghĩ đến đây, anh thấy mình cũng muốn khóc. Vì
vậy, anh ngăn anh cảnh sát đang quát Vương Quốc Hoa mỗi lúc một to hơn, có thể
thấy ngay, đối phó với những người như Vương Quốc Hoa, chiêu này chỉ phản tác
dụng thôi, chỉ cần quát to một chút cũng đủ làm người đàn ông này sợ đến mức
nói không ra lời. Hàn Thuật thực không thể tin nổi, một người đàn ông nhu
nhược, yếu đuối như thế này, lấy gan đâu mà dám tham ô của nhà nước 340 vạn
nhân dân tệ? Lúc phạm tội, chẳng nhẽ ông ta không sợ đến tè ra quần hay sao?
Căn cứ theo phán đoán bước đầu của Hàn Thuật, vụ án này có hai khả năng: một
là, vụ án này còn có nhiều khúc mắc, hai là, Vương Quốc Hoa là tên hồ ly rất
giỏi ngụy trang, và rất âm mưu xảo quyệt.
Hàn
Thuật đưa tay lên chống mặt, cách một lúc anh lại rút một tờ giấy đưa cho người
đàn ông đối diện, mặt ông tay đàng giàn giụa nước mắt và đầy những mảnh giấy ăn
dính bết. Trong lúc ấy, anh thậm chí còn phải véo trộm vào đùi mình, vẫn thấy
đau, thế nhưng làm sao có thể giải thích được mấy ngày gần đây, những chuyện và
những người anh gặp phải đều kỳ quặc khác thường đến vậy?
Tờ giấy
ăn cuối cùng trong hộp giấy đã được rút ra, sự nhẫn nại của Hàn Thuật cũng đã
hết. Anh không thèm để ý đến mấy loại chiến thuật địch không động ta cũng không
động, im lặng quan sát thay đổi v.v…mà bố vẫn hay nói nữa, ôm hộp giấy trống
không vào lòng, anh hắng giọng rồi nói: “Người anh em ạ, có cần tôi phải cho
anh cái kẹo để anh nín khóc không, khóc là sự thể hiện tình cảm rất bình thường
của con người, cái này chẳng có vấn đề gì cả, nhưng tôi thấy, là đàn ông con
trai thì mình nên giải quyết vấn đề đã rồi làm gì thì làm. Hôm nay tôi làm việc
không có kết quả, cùng lắm là đi về, nhưng nếu cứ lằng nhằng kéo dài thời gian
thế này đối với anh cũng chẳng có ích lợi gì cả.”
Vương
Quốc Hoa cúi đầu sụt sịt, không nói năng gì. Hàn Thuật hơi chán nản, lật đi lật
lại tập hồ sơ bên cạnh: “Nếu như anh vô tội, thì anh cũng nên có một thái độ
tích cực, còn nếu không chứng cứ hiện nay rất bất lợi cho anh. Nghe nói anh có
một cậu con trai, đang học ở Canada, là nhân tài đúng không, tôi chắc chắn con
anh cũng không muốn bố mình như thế này, chỉ khóc thôi mà không làm gì khác.”
Hàn
Thuật không ngờ câu nói này của mình lại khiến Vương Quốc Hoa lập tức có phản
ứng, ông ta run rẩy, rồi từ từ ngẩng mặt lên, mồm lẩm bẩm: “Con trai, con trai
tôi… đúng vậy, con trai tôi rất xuất sắc.” Nói đến đây ông ta bất ngờ toét
miệng cười, vẻ mặt biến dị vừa cười vừa khóc của ông ta khiến Hàn Thuật thấy
khó chịu.
“Đúng
vậy, hãy nghĩ đến con trai anh, có cậu con trai nào lại không hy vọng được hãnh
diện về bố mình, được noi gương bố mình. Nó có biết anh dính líu vào vụ án tham
ô 340 vạn nhân dân tệ trong mười một công trình xây dựng như công trình xây
dựng đường quốc lộ 1032, công trình xây dựng đường cao tốc Trung Châu, hay công
trình mở rộng đường Tân Hoa không? Liệu cả đời này anh có tiêu được hết số tiền
này không? Đồng tiền chẳng phải là có tác dụng làm cho cuộc sống của anh tốt
lên sao? Nếu như con trai anh biết sự việc này, nó sẽ nghĩ thế nào? Cuộc sống
của anh có còn được như trước kia không?” Hàn Thuật biết mình rất có thể đã tìm
được điểm yếu của đối phương, nên anh dồn dập
truy hỏi.
Trong
lòng Vương Quốc Hoa rõ ràng cũng đang đau khổ vật vã, trong lúc Hàn Thuật truy
hỏi, ông ta ôm chặt đầu, vừa khóc vừa nói linh tinh: “Không… không phải… Tôi
không hề… Tôi có tội…”
Hàn
Thuật thầm kêu khổ, vừa khẳng định vừa phủ định, lão này muốn làm gì đây.
“Hiện
nay tất cả các chứng cứ đều chứng minh 340 vạn nhân dân tệ trực tiếp qua tay
anh, sau đó không rõ đi đâu, như vậy hậu quả trực tiếp đương nhiên là anh có
tội. Căn cứ vào Điều 380 bộ Luật Hình sự, chờ đợi anh là mức phạt trên mười năm
tù giam hoặc tù chung thân, theo mức tiền mà anh tham ô, có thể mức tuyên án sẽ
nặng hơn. Anh hiểu tôi muốn nói gì rồi đấy, nếu vậy thì tất cả sẽ chấm hết. Vì
thế cho nên, Trưởng phòng Vương ạ, tôi hy vọng anh bình tĩnh lại, cố gắng hết
sực phối hợp với công tác điều tra của chúng tôi, cung cấp cho chúng tôi những
chứng cứ có giá trị, như thế chắc chắn chỉ có lợi cho anh mà thôi.”
“Tôi
không hề cầm… Tôi không hề biết gì hế