
y thứ đồ trong tay
xuống, tiến về phía khách hàng, tiếp sau đó là một đoạn dài giới thiệu và giải
thích. Trong lúc giới thiệu và giải thích cho khách hàng cô không quên mỉm cười
với họ, cuối cùng anh cũng đã nhìn thấy hai lúm đồng tiền nhỏ và sâu trên má
cô.
Lúc
cười cô hệt như một chú thỏ trắng, Hàn Thuật tưởng tượng ra cảnh trên đầu cô có
hai cái tai thật dài mà không nhịn được cười.
Ngày
hôm đó, khi Chu Tiểu Bắc dẫn cô đến trước mặt anh, cô nhẹ nhàng nói: “Anh không
thích kiểu nào ư? Anh có cần tôi giới thiệu cho anh vài mẫu không?” Nét mặt ấy
liệu có phải là nét mặt dành cho tất cả những người khách xa lạ hay không?
Trời
tối rất nhanh, đèn trong tiệm được bật lên, tỏa màu vàng ấm áp, xe của Hàn
Thuật thành ra lại bị ở trong góc tối, anh là người không thích bóng tối, nhưng
bây giờ anh lại chẳng hề thấy tối chút nào. Người khách lựa được món đồ hợp ý
hài lòng ra về, sau đó cô nói chuyện vài câu với đồng nghiệp, nửa tiếng nữa lại
trôi qua, cô biến đi đâu một lúc rồi lại xuất hiện phía trước cửa hàng, lúc này
tay cô xách theo một chiếc túi to, bộ quần áo đồng phục màu da cam đã được thay
ra, hết giờ làm việc rồi, cô chuẩn bị đi về phía này rồi.
Lúc Hàn
Thuật ý thức được điều này, anh định núp dưới ghế xe, anh không hề có ý định
gặp mặt Tạ Cát Niên ở đây, nhưng cái dây an toàn đáng chết, tại sao lúc này anh
vẫn còn thắt dây an toàn cơ chứ? Anh chưa kịp giấu mình thì cô đã đi lướt qua
chiếc xe Subaru Forester màu bạc của anh, thậm chí anh còn chưa kịp kéo kính xe
lên nữa.
Hàn
Thuật lo lắng tột độ, anh có thể nói là đang đợi bạn được không nhỉ? Nhưng mà
đợi ai được chứ? Đợi người mà đến anh cũng không biết là ai ư? Liệu cô có chế
giễu anh không? Hay là sẽ lạnh lùng nhìn anh?
Thế
nhưng lúc Tạ Cát Niên đi ngang qua chỗ anh, mắt cô chỉ nhìn thẳng bình thản như
không có chuyện gì, cô đi không nhanh, bước qua anh như thể lướt qua một cây
cột đèn đường cũ kỹ hoặc một thùng rác mờ nhạt bên lề đường.
Cô
không hề để ý đến anh.
Hàn
Thuật không còn lo lắng. nhưng anh lại thất vọng, giống như người chiến sĩ đã
chuẩn bị sẵn sàng hy sinh, sau khi hô hết khẩu hiệu hùng hồn rồi, quân địch lại
nói: “Xin lỗi nhé, bắt nhầm người rồi.” Nhưng điều này cũng có gì lạ đâu, đến
hòn đá còn thay hình đổi dạng nữa là con người, cô không nhận ra anh nữa rồi…
Cứ như
vậy, sau khi Tạ Cát Niên đi xa được khoảng trăm mét, Hàn Thuật khởi động xe đi
theo sau cô, cách xa quá thì dễ bị mất dấu, nhưng nếu cách quá gần lại dễ bị cô
phát hiện.
Tạ Cát
Niên đang đợi xe buýt, cô cứ loay hoay mãi mà không tìm thấy thẻ xe buýt, nhìn
cảnh đó đến anh cũng phải sốt ruột, rồi anh thấy cô lẫn vào trong đám người
chen lên xe. Đi qua mười ba bến, cô xuống xe ở gần khu ngoại ô vừa được khoanh
vào khu vực nội thành, cô đi qua một hiệu bán tạp phẩm ven đường, chào hỏi ông
chủ xong, cô mua một hộp sữa tươi, cô đi bộ thêm khoảng năm phút nữa rồi biến
mất đằng sau cánh cổng sắt của một khu nhà được vây quanh bằng gạch đỏ.
Nơi này
Hàn Thuật đến rồi. Bao nhiêu năm trước, anh cũng đã từng đi theo hình bóng ấy
về đến tận nơi giáp ranh thành phố này.
Hàn
Thuật ngây ra một lúc lâu, anh không hiểu mình đang cảm thấy thế nào. Lúc rời
khỏi đó, bánh xe của anh suýt nữa chẹt vào con gà hoa mơ không biết ai nuôi thả
ngoài đường, những đứa trẻ đang vui đùa trên đường tò mò nhìn theo xe của anh,
anh ngoái đầu lại ngắm nhìn nơi tràn trề sức sống này. Anh không ngờ rằng, sau
bao nhiêu năm xa cách, cô lại trở về nơi đây. Con người ấy… người đã mất ấy vẫn
quan trọng đến thế với cô.
Kể từ
ngày hôm ấy, Hàn Thuật như bị phù phép, cứ đi làm về, thậm chí là khoảng thời
gian trống trong lúc ra ngoài làm việc một mình, anh đều như bị ma xui quỷ
khiến vòng đến bám đuôi Tạ Cát Niên, vụng trộm theo dõi hành tung của cô. Anh
cũng thấy hành động của mình kỳ quặc, quả thật là dung tục, nhưng anh cứ như bị
nghiện đi theo cô vậy. Không đến nửa tháng¸ Hàn Thuật đã điều tra được hành
tung hằng ngày của Tạ Cát Niên.
Thứ
Hai, Tư, Sáu, cô làm ca sáng, thứ Ba, Năm, Bảy, cô làm ca tối, được nghỉ một
ngày Chủ nhật. Gần như ngày nào cô cũng ngồi xe buýt tuyến 85 đi xuyên qua
thành phố, chạy qua chạy lại giữa chỗ làm và nơi ở. Nếu làm ca sáng, khi về nhà
cô thường ghé qua cửa hiệu nhỏ gần chỗ ở mua một bình sữa tươi. Nếu làm ca tối,
cô uống sữa xong mới đi làm. Cô lúc nào cũng đi rất chậm, rõ ràng là sắp muộn
giờ rồi mà cô vẫn lừ đà lừ đừ, chả có gì vội vàng cả. Ở chỗ làm, cô được cái
rất nghiêm túc, cô có quan hệ rất tốt với nhân viên cửa hàng, khách hàng cũng
rất hài lòng với thái độ phục vụ của cô, tuy nhiên Hàn Thuật cho rằng dù trông
cô có nghiêm túc đến đâu thì lòng dạ cô vẫn cứ tận đâu đâu ấy. Buổi tối sau khi
trở về nhà, cô khép cánh cổng sắt lại và thường thì sẽ không xuất hiện ở ngoài
căn nhà thêm một lần nào nữa.
Anh
giống như một kẻ đồi bại, núp trong bóng tối vụng trộm theo dõi cuộc sống vốn
bình lặng của một người phụ nữ, không niềm vui bất ngờ, cũng chẳng chút sóng
gió, hết ngày này qua ngày khác cô lặp lại công