
n, Hàn Thuật chắc chắn đã ghé qua tiệm đồ vải
đó thêm một lần nữa.
Cậu
thanh niên đến lắp rèm trông có vẻ là từ nông thôn lên thành phố làm thuê, cất
hết đồ nghề của mình xong, tiến đến trước mặt Hàn Thuật, hai bàn tay cứ xoa vào
nhau, miệng thì lắp ba lắp bắp: “Thưa anh, là thế này ạ. Rèm cửa thì em đã
treo, treo xong cho anh rồi ạ, đây đúng là kiểu mà hôm qua anh đến tiệm em chọn
đấy ạ, chúng em không lắp nhầm đâu ạ, thật đấy ạ, chúng em không lừa anh đâu ạ.
Và còn điều này nữa ạ, cửa hàng trưởng của chúng em không chịu trách nhiệm treo
rèm đâu ạ, vì thế cho nên cửa hàng trưởng không bao giờ đến nhà phục vụ khách
hàng đâu ạ, cửa hàng trưởng cũng không phải ngày nào cũng có mặt ở tiệm. Những
ý kiến mà anh đã góp ý lúc nãy, em sẽ về báo lại với cửa hàng trưởng, có vấn đề
gì thì cửa hàng sẽ liên lạc với anh ngay ạ, em chỉ phụ trách treo rèm thôi,
xin, xin lỗi anh ạ.”
Chu
Tiểu Bắc liếc nhìn Hàn Thuật. Trong tích tắc cổ họng Hàn Thuật vốn đã rất nhạy
cảm do cảm cúm như bị tắc nghẽn, anh nghiêng người ho sù sụ, ho đến nỗi hai tai
đỏ rực lên. Phải một lúc lâu sau anh mới lấy lại hơi, nói với cậu thợ treo rèm:
“Hiểu rồi, cậu cứ về đi, cảm ơn cậu nhé.”
Cậu thợ
vừa đi khỏi, Chu Tiểu Bắc liền ngó đầu vào phòng ngủ ngắm nghía tấm rèm cửa mới
được treo lên, chất liệu bóng và những đường kẻ theo trường phái trừu tượng rất
hợp với phong cách của cả căn phòng, Chu Tiểu Bắc chẳng hiểu lý do tại sao Hàn
Thuật lại muốn thay chiếc rèm khác: “Em thấy có vấn đề gì đâu nhỉ.”
Hàn
Thuật hơi bối rối: “Anh cứ cảm thấy màu rèm hôm nay khác với màu hôm qua anh
chọn, anh chỉ nhân tiện hỏi cậu ta có một câu.”
Bộ mặt
của Tiểu Bắc rất khoa trương: “Anh cũng được đấy nhỉ, em nghe nói hôm qua anh
đi bệnh viện truyền nước cơ mà? Thế mà vẫn không quên đi chọn rèm cửa, khâm
phục anh thật đấy.”
Hàn
Thuật kéo cô ra cạnh sofa: “Thôi không nói chuyện này nữa, em tốt bụng như vậy,
đến tận đây thăm anh, nước còn chưa kịp uống ngụm nào. Anh hôm nay không nấu
món gì thịnh soạn cho em ăn được rồi, hay là lát nữa mình xuống dưới nhà đi ăn
nhé, anh biết một nơi này hay lắm, chắc chắn không lây bệnh cho em đâu.”
Chu
Tiểu Bắc cười nói: “Em cũng muốn chứ, nhưng mà tối hôm nay phòng thí nghiệm của
trường vẫn còn một số việc chưa làm xong, khoa phải vắt kiệt sức em chắc mới
chịu thôi. À, ý em không phải là bữa cơm này thì thôi không cần mời đâu nhé, cứ
ghi sổ cái đã, lần sau mời em một bữa thịnh soạn khác. Em phải về đây.”
Hàn
Thuật lộ rõ vẻ thất vọng, anh tiễn Chu Tiểu Bắc ra cửa.
“Em về
cũng phải chú ý chút nhé, đừng có để bị cúm như anh đấy.”
“Em bị
cúm hả? Mười năm nay em không phải đi khám bệnh rồi, khoẻ như trâu thế này. Có
mà anh ấy, em thật không thể nào hiểu nổi, anh cũng là người thích thể thao,
ham vận động mà sao ốm yếu thế, có mỗi cảm cúm mà cũng làm anh thê thảm thế
kia.”
“Thế em
chưa nghe à? Ai càng hay thể dục thể thao thì càng hay mắc bệnh. Em thấy không,
Hổ này, rồi Sư tử này, suốt ngày chạy nhảy đúng không, nhưng chúng nó giỏi lắm
cũng chỉ sống được mấy chục năm là cùng, thế nhưng con Rùa thì khác, mặc dù Rùa
suốt ngày chỉ ru rú trong cái mai của mình, thế nhưng nó lại sống được hàng
chục nghìn năm. Trận ốm này thực sự làm anh tỉnh ngộ ra rồi, sống lâu là nhờ…”
“Sống
lâu là nhờ bất động, sống lâu là nhờ thu mình vào mai rùa.”
Câu
cuối cùng này, Chu Tiểu Bắc gần như nói đồng thanh cùng Hàn Thuật.
Hàn
Thuật dụi dụi mắt, tỏ vẻ nghi hoặc: “Chúng ta hiểu nhau đến thế ư?”
“Thôi
đi. Chẳng qua là em nghe bạn em nói về cái này rồi, vì nó quá ‘khác người’ nên
em mới nhớ được. Anh nghe ai nói vậy? Xem ra những người có cá tính như vậy
cũng không phải ít nhỉ.”
Hàn
Thuật chững lại giây lát, rồi anh nhún vai: “Lâu quá rồi, anh không nhớ nữa.”
.
Bao
nhiêu năm rồi, quả nhiên cô không quên được. Giả dụ những điều trong giấc mơ ấy
là thật, người rơi từ trên cao xuống là anh, liệu mỗi năm cô có đến đây thăm
anh một lần không?
.
Đêm đã
khuya, Hàn Thuật đứng bên cửa sổ phòng ngủ nhìn ra ngoài, từ đây anh có thể
nhìn ngắm toàn cảnh thành phố. Điều bất lợi nhất khi sống ở khu phát triển đó
là quá ồn ào, đến tận đêm khuya mà vẫn còn nghe thấy tiếng tàu xe qua lại.
Nhưng đôi khi có những điều trong mắt người này là khiếm khuyết, trong mắt
người kia lại là ưu điểm, Hàn Thuật thích sự náo nhiệt của thành phố.
Ồn ào
náo nhiệt có nghĩa là có sức sống, có sức sống của con người mới có sự ấm áp.
Nơi nào quá im ắng yên tĩnh thì Hàn Thuật lại không chịu nổi, mỗi lần đi chơi
dã ngoại hay đi công tác mà phải ở lại sơn trang ngoại ô hay là một khu danh
thắng xa xôi nào đó, anh đều phải chịu đựng cảm giác cô đơn trằn trọc không ngủ
được. Nhắm mắt lại là anh cảm thấy cô đơn đến lạ thường, gió thổi lay lay rèm
cửa sổ, nếu không có ánh sáng của đèn đường từ bên ngoài lọt vào thì lại quá
tối, dễ khiến cho nỗi bất an, lo lắng hay buồn rầu vốn chỉ có chút ít bị khuếch
đại đến vô tận. Những lúc thế này, những thanh niên yêu đời rất dễ cảm thấy
chán nản hoang mang. Anh giống như người c