
ẩn bị mở hộp ra, liền doạ: “Không chừng trong đó là bằng chứng
anh mộng du giết người đấy.”
Chu
Tiểu Bắc không phản ứng gì: “Em đây lại khoái mấy cái trò đó đấy.”
Trong
lúc nói chuyện, mấy miếng băng dính dán ngoài chiếc hộp đã bị Tiểu Bắc bóc ra
hết, Chu Tiểu Bắc vừa mở hộp vừa để ý thái độ của Hàn Thuật, vẻ kinh ngạc và
bất ngờ của anh rõ ràng không giống giả vờ tí nào.
Trong
hộp là một chiếc vợt cầu lông đã cũ, lưới vợt vẫn được giữ gìn rất tốt, trên
cán vợt có một dải băng dính dài màu trắng quấn xung quanh, trên đó có đầy
những chữ ký viết bằng đủ loại màu sắc và các loại bút khác nhau, mép dải băng
dính hơi cuộn lên, màu cũng đã ngả vàng, nhìn có vẻ như đã rất nhiều năm rồi.
Chu
Tiểu Bắc cũng như Hàn Thuật, rất thích cầu lông, nên cô cũng là người biết nhìn
vợt. Cô nâng chiếc vợt lên ngắm trước ngó sau: “Ồ, vợt Kennex, không dưới mười
năm lịch sử rồi đúng không anh. Nhớ lại hồi xưa, vận động viên quốc gia dùng
vợt này thi đấu, em hồi đó vừa mới học đánh cầu lông đã suốt ngày mơ tưởng giá
như được cầm vợt này chơi trên sân thì uy phong biết bao. Có điều, mẹ em ky bo
lắm, em biết bà chắc chắn không mua cho em đâu. Em thấy tuổi thơ của anh thật
là hạnh phúc đấy.”
Có lẽ
bất cứ ai khi nhìn lại vật dụng cũ của mình đều sẽ có thêm những cảm nhận khác
nhau, Hàn Thuật cũng nói theo lời Tiểu Bắc: “Ừ, đây là món quà lớn nhất mà bố
anh mua tặng anh hồi đó. Bây giờ thì Kennex đã không là gì nữa rồi, trên thị
trường cũng tìm không thấy loại này nữa.” Dường như anh cũng muốn khẽ chạm vào
lưới vợt như Tiểu Bắc, nhưng không hiểu vì sao đầu ngón tay đã sắp chạm vào rồi
lại rụt ngay lại.
Chu
Tiểu Bắc tỉ mỉ “nghiên cứu” chữ ký trên cán vợt, những chữ ký này đều là những
lời nhắn nhủ của bạn học ngày xưa của Hàn Thuật: “Xem ra ngày xưa anh cũng đẹp
trai ra phết nhỉ.”
“Quên
đi, bây giờ anh cũng vẫn đẹp trai.” Hàn Thuật cố nhếch mép cười, “Để lại chỗ cũ
đi, chỉ là cái vợt cũ thôi mà, có gì đáng xem đâu, cứ để ở đây thôi chứ không
thì cũng thanh lý lâu rồi.”
“Đừng
có nói nghe nhẹ tênh như vậy, đây là ước mơ thời học sinh của em đấy, quá có ý
nghĩa luôn. Hàn Thuật, hay là thế này, em trả lại anh con gấu, anh tặng em cái
vợt này, đằng nào anh cũng chẳng thấy quan trọng gì, cái này bây giờ ở ngoài
cũng không mua được.”
Chu
Tiểu Bắc ngay lập tức đặt con gấu Teddy lên bàn, mặt mày hớn hỏ cầm vợt lên tay
khua múa.
“Hàn
Thuật, anh thấy tư thế này thế nào?”
“Không,
không được!”
Phản
ứng quyết liệt của Hàn Thuật khiến Chu Tiểu Bắc ngây ra một lát. Anh lập tức
nhận ra sự thất thố của mình, vội vàng nở nụ cười cứu vãn, khàn giọng nói: “Anh
xin lỗi, Tiểu Bắc. Anh nghĩ lại rồi, trên cán vợt có chữ ký của các bạn học cũ
của anh, có lẽ anh nên giữ lại nó… Anh có một người bạn, anh ấy còn giữ mấy cái
vợt Kennex kiểu này, hay là thế này, anh sẽ tìm cho em một cái, đảm bảo tốt hơn
cái này… Bộ búp bê vừa nãy em thích thì cứ đem về, với cả con gấu kia nữa, hình
như từ trước đến nay anh cũng chưa tặng em cái gì thì phải.”
Chu
Tiểu Bắc hiểu ngay vấn đề, cô dùng khuỷu tay huých nhẹ Hàn Thuật: “Em nói đùa
đấy, anh tưởng em định cướp bảo bối của anh thật à, nói mấy chuyện ấy làm gì?
Đây, anh để nó vào chỗ cũ đi, nhớ giữ gìn cẩn thận nhé.”
Hàn
Thuật đón lấy chiếc vợt, anh ngại ngùng cười rồi đặt lại vào trong hộp, băng
dính trên vỏ hộp đã bị Chu Tiểu Bắc xé mất rồi, dưới đáy hộp có một chỗ bị hở,
tay anh lại có nhiều mồ hôi nên chỉ một chút lơ đãng, chiếc vợt đã bị tuột khỏi
hộp, đập vào cạnh tủ, rơi xuống tấm thảm màu xanh đậm dưới nền nhà.
Chu
Tiểu Bắc phản ứng nhanh đưa tay ra đỡ, thiếu chút nữa cô đã đón được chiếc vợt,
cô quỳ xuống nhặt chiếc vợt lên, miệng nói: “Ui mẹ ơi, may mà không rơi thẳng
xuống nền nhà, hỏng mất thì tiếc biết mấy.”
Mồm thì
xuýt xoa nhưng trong lòng Tiểu Bắc biết rõ có tấm thảm đỡ ở dưới thì chiếc vợt
không thể bị làm sao được, cho nên khi cầm lại chiếc vợt và nhìn thấy rất nhiều
vết xước ở cán vợt, cô không khỏi giật mình, kiểm tra đi kiểm tra lại mới phát
hiện ra các vết xước này đã có từ rất lâu rồi, không phải do vừa nãy bị rơi nên
xước, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Chu
Tiểu Bắc nghĩ, vừa nãy không chú ý mấy, ngoài chiếc vợt này, những đồ khác đều
được bảo quản rất tốt, Hàn Thuật rõ ràng là người biết yêu quý đồ vật, thế mà
không biết làm sao cái vợt đẹp thế này lại bị xước như vậy.
“Anh
cầm lấy này, Hàn Thuật… Hàn Thuật? Em nhặt lên rồi anh lại không thèm à? Trên
cán vợt có vết trầy xước, không lẽ hồi nhỏ anh là lưu manh, chuyên dùng vợt cầu
lông để đi đánh người à?”
Hàn
Thuật cười, nhưng mặt vẫn thất thần, thuốc cảm uống nhiều quá cũng không tốt,
bên tai anh dường như văng vẳng những âm thanh không nên có.
“Đi đi,
nhặt lại cho tôi đi.”
“Được,
chỉ cần cậu đồng ý, nhặt mười ngàn lần cũng được.”
…..
“Hàn
Thuật”
“Ồ, cảm
ơn em.”
Chiếc
vợt lại được đặt vào vị trí cũ, anh chàng mắc rèm cửa trong phòng cũng đã bước
ra. Chu Tiểu Bắc để ý thấy người này cũng mặc áo gi lê màu da cam quen thuộc,
có vẻ như trong vòng hơn một tuầ