
g chưa bao giờ vừa trèo vừa đếm, con
số 521 bậc, chỉ là con số mà cô nói với anh, nhưng liệu cô ấy nói có thật
không?
Cầu
thang trải dài trước mắt, dường như không có điểm kết thúc, lưng Hàn Thuật ướt
đẫm mồ hồi, còn mệt hơn cả thi đấu cầu lông luân lưu liền trong bốn tiếng. Anh
không hiểu được tại sao mình lại cứ muốn trèo lên, trong khi điều đang chờ đợi
anh tại điểm cuối của cầu thang là gì anh cũng không rõ nữa.
Không
biết bao lâu sau, có lẽ là lúc anh sắp không trèo nổi nữa, Hàn Thuật nghe thấy
có tiếng cãi nhau phía trước, anh cúi đầu, chỉ còn vài bước nữa là lên đến đỉnh
rồi. Một người con gái đang quay lưng lại phía anh, anh không nhìn rõ mặt cô,
nhưng cô chính là Tạ Cát Niên, điều này Hàn Thuật có thể khẳng định.
“Tạ Cát
Niên… Cát Niên.” Hàn Thuật khó khăn lắm mới mở được miệng, nhưng cổ họng anh cứ
như bị bông gòn nhét đầy làm tắc nghẽn. Cô không hề quay đầu lại.
“Anh đi
nhanh lên, đi ngay đi, anh muốn ngồi tù cả đời à?”
“Cát
Niên, em đừng có ngốc như thế…”
“Đi
đi!”
“Các
người đang làm gì vậy? Tạ Cát Niên, anh ta… sao anh ta lại ở đây?”
“Xin
anh tha cho anh ấy, tha cho anh ấy!”
“Đừng
có kéo tôi.”
“Không
được, anh ta không được đi.”
“Nhanh…”
“Cát
Niên, làm ơn nói với cô ấy…”
“A…”
Bao
nhiêu âm thanh lộn xộn văng vẳng bên tai Hàn Thuật, đầu anh đau đến mức muốn nổ
tung, hình ảnh trước mặt càng lúc càng mờ nhạt, anh không còn phân biệt được ai
đang nói, và nói câu gì, chỉ nghe thấy tiếng hét thê thảm cuối cùng của Tạ Cát
Niên, rồi sau đó anh bị hụt chân, trong tích tắc anh lăn xuống bậc cầu thang,
còn sau đó cô gào gì, khóc gì, tất cả như được truyền đến từ một thế giới khác,
nghe không rõ, không rõ một tiếng gì. Cuối cùng, mọi thứ cũng yên tĩnh trở lại,
anh không còn thấy đau đầu chút nào nữa, nhưng anh không động đậy được, những
giọt máu đỏ thẫm từ từ chảy lan ra, phủ kín khắp cả bầu trời.
Anh bị
ngã ngửa trong một tư thế kỳ quặc, một sắc sáng quét qua nơi cuối tầm mắt, anh
biết đó chính là hoa lựu nở rộ năm đó, Cát Niên nói, có lẽ lần này nó sẽ kết
trái, nhưng anh không còn được nhìn thấy nữa rồi.
Cát
Niên đứng bên cạnh cây lựu, cô đang giằng co với một người khác, anh nhìn thấy
miệng của Cát Niên mấp máy, nhìn thấy những giọt nước mắt trên má cô, nhưng anh
không nghe được tiếng cô nói. Cuối cùng, nửa khuôn mặt của người ngăn cản Cát
Niên, không cho cô điên cuồng lao về phía anh cũng lấp ló hiện ra, trông người
này rất quen, quen như người anh vẫn nhìn thấy trong gương hàng sáng. À, đó
chính là Hàn Thuật, người đã ngăn Cát Niên lại là Hàn Thuật, anh mặc trên mình
chiếc áo phông trắng hồi đó anh thích nhất, trên mặt đầy vẻ khó tin và sợ hãi.
Nếu như
người đó mới là Hàn Thuật, thì anh là ai, người nằm trên vũng máu là ai? Hàn
Thuật sóng soài trên bậc cầu thang, cảm thấy vô cùng sợ hãi. Cuối cùng, Cát
Niên lao đến bên anh, từ những giọt nước mắt của cô anh nhìn thấy hình bóng
mình, đó là một bộ mặt không thuộc về anh!
Anh đã
đánh mất mình! Không, không, không…
Hàn
Thuật giật mình tỉnh dậy trong trạng thái đầm đìa mồ hôi, tối qua đi ngủ vội
vàng quá, rèm cửa còn chưa kéo lên hết, ánh nắng đã chiếu cả vào góc giường.
Hành động đầu tiên của Hàn Thuật là hổn hển đưa tay lên xoa mặt, may quá, khuôn
mặt cũ vẫn còn đây, không thừa thứ gì, cũng không thiếu thứ gì. Anh vẫn không
thể tin được, bèn bật dậy xông vào phòng tắm, và cuối cùng anh cũng đã nhìn
thấy khuôn mặt mình trong gương, anh vẫn là anh.
Anh
dùng nước lạnh rửa mặt, nhớ lại sự ngốc nghếch của mình lúc nãy, một người làm
sao có thể biến thành người khác được, hơn nữa lại còn biến thành con người đó
nữa, anh đang nghĩ gì vậy? Ấy vậy mà tuy tỉnh lại rồi, giấc mơ ban nãy vẫn
khiến anh phải lạnh gáy, anh ngồi xuống bên góc giường, lúc này mới phát hiện
ra chiếc áo phông đang mặc trên người đã ướt đẫm mồ hôi cả mảng to.
Viện
trưởng Thái gọi điện cho Hàn Thuật, bà vô cùng quan tâm đến bệnh tình của anh,
còn nói khi tan sở sẽ hầm canh mang đến thăm anh. Hàn Thuật luôn mồm nói mình
không sao, bởi tuy “em gái Nhất Lâm” năm nay đã ngoài năm mươi, nhưng canh bà
nấu thì thực sự kinh khủng, bà sẽ căn cứ vào yêu cầu “khoa học” và “dinh dưỡng”
mà tự ý kết hợp nhiều loại thức ăn với nhau, khiến người khác phải toát mồ hôi
hột.
Viện
trưởng Thái có lẽ đã quen với việc bảo vệ dạ dày của Hàn Thuật nên cũng không
nài nỉ, thấy anh kể tối qua nằm mê toát hết cả mồ hôi, bà chỉ nói ra mồ hôi là
rất tốt đối với người đang cảm cúm. Cuối câu chuyện, bà còn nhắc nhở anh khi
nào đỡ hơn chút thì cố gắng trong thời gian sớm nhất hỏi cung những người liên
quan trong vụ án tham ô Sở Xây dựng mà anh vừa tiếp nhận.
Ốm đau
làm cho lòng nhiệt tình của anh đối với công việc bị giảm sút nghiêm trọng chưa
từng có, vì vậy anh cố hỏi một lần nữa: “Vụ án đó có thể chuyển cho kiểm sát
viên khác làm được không ạ?” Sau khi bị Viện trưởng Thái trả lời dứt khoát là
không được, anh mới ngậm ngùi đồng ý.
Đánh
răng rửa mặt xong, trong đầu anh quanh quẩn hình bóng những bậc cầu thang trong
giấc mơ, cộng với