
ô đơn một mình trên đảo hoang, bốn bề
đều là nước biển, không động đậy được, cũng không nhảy xuống được, chỉ biết
đứng đó nhìn các con sóng tiến dần đến gót chân mình… Sau này khi đã có chút
kinh nghiệm, trong những lúc như vậy anh thường để đèn ngủ qua đêm, ngày hôm
sau trời sáng, anh giống như được sống lại vậy, nhưng chỉ đến khi quay trở về
thành phố náo nhiệt, cảm giác an toàn mới thực sự trở lại với anh.
Vì thế,
Hàn Thuật yêu chỗ đông người, yêu sự náo nhiệt, yêu rất nhiều rất nhiều thứ thú
vị mà rất đời thường. Chánh án Hàn thường xuyên mắng anh là người không chịu
được cô đơn, mắng anh quá nông nổi. Hàn Thuật thiết nghĩ, nông nổi thì nông
nổi, nông nổi cũng còn hơn nửa đêm tỉnh dậy phảt hoảng ở cái nơi lạnh lẽo không
người ấy. Anh có lẽ không có số làm Đào Uyên Minh, nhưng thế thì cũng có gì là
xấu đâu.
Hàn
Thuật cũng đã từng thảo luận với Lâm Tĩnh về vấn đề này, trong giới luật pháp
Lâm Tĩnh là người kế nghiệp chủ chốt của Chánh án Hàn, cũng là đồng nghiệp cũ
kiêm bạn tốt của Hàn Thuật. Hàn Thuật hỏi Lâm Tĩnh rằng: “Những nơi náo nhiệt
ngoài việc khiến anh ngủ không ngon ra, thì còn cái gì không tốt nữa?”
Lâm
Tĩnh trả lời rằng: “Những nơi náo nhiệt không phải là không tốt, nhưng nơi yên
tĩnh có thể giúp người ta suy nghĩ được xem mình muốn làm gì.”
Điều
này có lẽ đúng, bới Lâm Tĩnh là người biết rất rõ anh muốn làm gì. Anh làm việc
gì cũng đều có mục đích rõ ràng và tỉnh táo, rồi từng bước thực hiện mục đích
của mình, do vậy, mặc dù anh chỉ hơn Hàn Thuật vài tuổi, nhưng đã là trụ cột
của Viện Kiểm sát Thành Bắc, ngang ngửa với “cô nàng” sắp về hưu Thái Nhất Lâm,
còn Hàn Thuật thì vẫn lông bông.
Tất
nhiên, cái gọi là “lông bông” của Hàn Thuật chủ yếu là chỉ đời sống tinh thần.
Anh đang chuẩn bị chuyển lên Viện Kiểm sát Thành phố làm, lại còn có một ông bố
tuyệt vời nữa, chính vì vậy sự nghiệp của anh không thể nào Lâm Tĩnh được. Mỗi
lần đạt được thành công trong sự nghiệp, anh đều cảm thấy rất vui và rất tự
hào, sau đó anh càng cố gắng hơn nữa, anh cố gắng là để đạt được thành tích,
đạt được thành tích rồi con đường sự nghiệp sẽ phát triển thêm bước nữa, thế
nhưng sự nghiệp phát triển thêm bước nữa rồi làm sao, anh có công danh chức
tước rồi để làm gì? Anh chưa bao giờ suy nghĩ về điều này.
Lẽ nào
làm được như bố là mục tiêu cả đời này của anh ư? Nếu quả thật là như vậy, mục
tiêu này cũng không đem lại cho anh bao nhiêu niềm vui. Ông cụ bây giờ ngày nào
cũng bận làm việc với tiếp khách, mắc đầy những bệnh nhà giàu, thậm chí ngồi
ghế sofa lâu cũng thấy mỏi, còn chẳng vui vẻ thoải mái bằng Hàn Thuật. Nếu nói
làm một kiểm sát viên nhân dân anh hùng, trừ hại cho nhân dân, bảo vệ lẽ phải.
Hàn Thuật cũng không phải là không muốn, nhưng ước mơ này quá vĩ đại, vĩ đại
đến mức khiến anh thấy nó thật xa vời và quá mong manh, còn không thiết thực
bằng niềm vui khi anh sưu tầm được một món đồ trưng bày yêu thích.
Ngày
hôm nay anh ăn mặc chỉnh tề, ra dáng nhân tài của xã hội, tất cả những điều anh
làm đều là vì anh thấy mình “cần” làm như vậy, chứ không phải do anh “muốn” làm
như vậy. Chưa từng có ai bắt buộc anh phải làm thế nào, nhưng anh cũng không có
bất cứ một sự lựa chọn nào, bởi thực sự từ trước đến nay anh cũng chưa bao giờ
hiểu được anh muốn làm gì – vẫn còn rất nhiều việc anh chưa tìm được lời giải
thích.
Cũng
giống như việc anh không hiểu được tại sao mình đang khoẻ mạnh như vậy tự nhiên
lại bị cảm nặng, không biết tại sao sau khi ăn cơm ở nhà bố mẹ về lại tự nhiên
thấy rèm cửa nhà mình xấu xí thô kệch đến vậy; không biết tại sao mình sốt cao
mà vẫn đi mua rèm cửa; không hiểu tại sao đi rất nhiều cửa tiệm mà vẫn không
tìm được loại nào ưng ý, duy chỉ có ở cửa hàng Tạ Cát Niên làm việc anh mới tìm
được; không hiểu tại sao trước khi bước vào tiệm anh cầu mong cho Tạ Cát Niên
không có ở cửa hàng nhưng khi bước vào rồi không thấy cô ở đó thật anh lại thấy
lòng hụt hẫng; càng không hiểu tại sao hôm nay nhân viên cửa hàng đến treo rèm,
anh cứ thấy rèm cửa sổ có vấn đề, cáu gắt một cách vô lý; còn nữa, anh hoàn
toàn ngỡ ngàng khi nhìn thấy chiếc vợt cầu lông, anh không hề nhớ là mình vẫn
còn giữ nó, ấy vậy mà khi Chu Tiểu Bắc nói muốn đem nó về, anh lại thấy tức
không chịu được.
Cuối
cùng, anh nuốt một viên thuốc cảm, mơ mơ màng màng ngả người xuống giường,
dường như anh đã có được linh cảm về lời giải đáp cho những bất thường của mình
trong thời gian gần đây, nhưng linh cảm này giống như tia chớp vừa xuất hiện,
chưa kịp tóm lấy đã mất hút trong bầu trời đen kịt.
“499,
500, 501……520, 521…….234, 235, 236……”
Hàn
Thuật vừa leo lên đếm từng bậc cầu thang, lúc đầu tốc độ rất nhanh, anh nhảy
một lúc mấy bậc liền, một lúc lâu sau tốc độ mới dần dần chậm lại, người anh
bắt đầu đổ mồ hôi, miệng thở hổn hển, toàn thân rã rời. Rõ ràng là 521 bậc, đã
chuẩn bị đến rồi, tại sao lại bắt đầu lại từ đầu nhỉ, điểm cuối của cầu thang
này là bầu trời, có thật là chỉ có 521 bậc thôi không? Sao anh lại có thể chắc
chắn đến thế? Kể cả là trước đây, anh cũn