
thông tin nghĩa trang liệt sĩ đang chuẩn bị di dời mà ông cụ
tiết lộ hôm trước, trong lòng Hàn Thuật tự nhiên có một cảm giác rất khó tả,
khiến anh quên cả uống thuốc buổi sáng. Thay quần áo xong, anh cầm vội chìa
khoá lao ra cửa.
Nghĩa
trang liệt sĩ của thành phố vốn nằm ở ngoại thành, những năm gần đây, thành phố
phát triển rất nhanh, ngoại thành bỗng biến thành một quận mới của thành phố.
Bây giờ xung quanh nghĩa trang chuẩn bị có mấy khu chung cư mọc lên, một phần
là ở gần nghĩa trang, trong lòng hay cảm thấy bất an, hai là xung quanh quá ồn
ào thì liệt sĩ cũng không thể yên nghỉ, đây có lẽ là lý do khiến cả nghĩa trang
liệt sĩ phải di dời.
Hàn
Thuật đỗ xe ở dưới rồi đi bộ lên, giống như trong giấc mơ ngày hôm qua, nhưng
các bậc thang không dài vô tận như trong mơ. Anh còn trẻ, trèo lên trên cũng
không tốn nhiều sức lắm, có điều ở đây điêu tàn hơn rất nhiều so với trong trí
nhớ của anh, các bậc thang làm bằng xi măng chất đầy lá rụng, mọc đầy rêu xanh
và những loài thực vật không biết tên khác. Tận cùng của bậc thang, cây hoa lựu
vẫn còn đó, hoa của nó vẫn đỏ rực rỡ như trước đây, hoàn toàn không ăn nhập gì
với một loạt hàng cây tùng cây bách xung quanh, chút đỏ le lói giữa đám cây
xanh, khiến người ta không khỏi ngỡ ngàng. Hàn Thuật không hiểu nổi sao bao
nhiêu năm rồi mà không ai nghĩ đến việc chặt cây lựu này.
Anh
đứng bên cây lựu nhìn xuống, bậc cầu thang trơ lạnh dưới chân anh cô đơn đến lạ
lùng, tuy ở đây không cách khu trung tâm thành phố bao xa, gần chân đồi lại là
khu dân cư, nhưng khi trèo lên đây cảm giác vẫn luôn rất yên tĩnh và mát mẻ.
Ánh mặt trời như trốn vào một góc, gió ở nơi cao cũng thổi mạnh hơn. Không biết
vì sao, gió đưa đến mùi của cây tùng và lá rụng rất đặc biệt, vậy mà anh đứng
gần cây lựu đến thế, cây đầy hoa này cũng chẳng toát ra mùi gì cả, hoa ở đây
cũng giống như người, lúc rực rỡ thì quá rực rỡ, có điều chẳng có chút hương
thơm.
Bốn bề
không một bóng người, có lẽ người đến nghĩa trang liệt sĩ để tưởng nhớ không
nhiều, nếu ở đây có hồn phách thật thì e rằng hồn phách cũng thấy cô độc. Anh
đi trên thảm cỏ xanh, vòng quanh bia liệt sĩ một vòng. Còn nhớ hồi nhỏ, hầu như
Tết Thanh Minh năm nào anh cũng đến đây để tưởng niệm các liệt sĩ theo tổ chức
của nhà trường, đã bao nhiêu lần anh đại diện toàn thể học sinh hùng hồn tuyên
thệ dưới chân bia liệt sĩ. Hồi đó, họ thường nói: “Khăng quàng đỏ mà chúng em
thắt trước ngực, được nhuộm bằng máu của các liệt sĩ.” Hồi đó sau khi về nhà
anh cứ ngửi đi ngửi lại khăn quàng đỏ, sợ ngửi thấy mùi tanh của máu, cho đến
tận sau này, cũng chính tại nơi đây, anh mới hiểu rằng máu thật sau khi khô làm
sao mà có màu đỏ tươi như vậy được, có chăng chỉ là một đốm bẩn màu nâu mà
thôi.
Dừng
lại một lúc, Hàn Thuật thấy chuyến đi này của mình thật vô nghĩa, những hồi ức
anh để lại ở đây chẳng còn gì cả, nếu như thật sự có gì đó đáng để nhớ lại thì
cũng không thể tìm được bằng mắt. Di dời thì di dời vậy, có bao nhiêu thứ có
thể vĩnh hằng được chứ? Khi anh cầm chiếc vợt cầu lông hiệu Kennex thi đấu và
giành chiến thắng trong trận đấu cuối cùng của giải đấu thời trung học, anh đã
từng thề rằng sẽ lưu giữ nó suốt đời, thế mà bây giờ, nếu như Chu Tiểu Bắc hôm
đó không lục lọi đồ đạc thì có lẽ đến lần chuyển nhà tới anh cũng không thể nhớ
ra nó.
Nghĩ
đến đây, Hàn Thuật cười khổ sở, anh chuẩn bị về. Anh đi vòng từ phía đầu bên
kia của tấm bia lại, lúc này mới phát hiện ra bên cạnh cây lựu đã có một người
nữa.
Hàn
Thuật vội vàng lùi lại đằng sau một bước, đế giày giẫm lên mấy hòn sỏi, khó
khăn lắm mới đứng vững, may mà cỏ ở đây tương đối dày nên không phát ra tiếng
động nào làm kinh động đến người đang quay lưng lại với anh. Hôm qua anh vẫn
còn cố tìm mọi cách để tìm được cô, vậy mà lúc này cô đang đứng đây, Hàn Thuật
lại cảm thấy lòng mình sợ hãi. Anh sợ cô trách anh, cũng sợ cô không trách anh.
Mái tóc
chấm lưng của cô không còn nữa, Hàn Thuật thấy có đôi chút lạ lẫm, nhưng vừa
nhìn anh đã nhận ra ngay bóng dáng cô. Anh thấy cô ngồi xổm xuống, không biết
dùng tay làm gì bên cây lựu, mãi lâu sau mới đứng dậy, cánh tay khẽ động đậy.
Hàn Thuật đột nhiên hiểu ra trong tay cô đang cầm cốc rượu và cô đang vẩy rượu
trong cốc xuống các bậc cầu thang, cô vẩy đi vẩy lại ba lần, để cúng tế các
linh hồn đang yên giấc ngàn thu tại đây.
Bao
nhiêu năm rồi, quả nhiên cô không quên được. Giả dụ những điều trong giấc mơ ấy
là thật, người rơi từ trên cao xuống là anh, liệu mỗi năm cô có đến đây thăm
anh một lần không?
Hàn
Thuật núp sau tấm bia hồi lâu, cô cũng ngồi ở bậc thang trên cùng bên cạnh cây
lựu rất lâu, mặt trời bắt đầu khuất dần, không ai trong bọn họ động đậy, có vẻ
như trời đất xung quanh đều dừng lại.
Hàn
Thuật là người thích vận động, anh không sao ngồi yên một chỗ được, vậy mà lần
này, anh hoàn toàn không cảm thấy thời gian đang trôi đi, đợi đến khi cô xếp
hết đồ vào túi, rồi đến khi bóng cô khuất dần theo hướng các bậc thang, anh mới
động đậy đôi chân, bàn chân anh tê cứng như có h