
o ý của cậu, tìm một nơi nào đó không về nhà nữa!”
Hàn
Thuật cảm thấy mình có đầy đủ lý do, hoàn toàn chỉ vì nghĩ cho Cát Niên mà
thôi, không có ý đồ gì cả. Tim đập mỗi lúc một nhanh cũng chỉ là vì trời nóng
quá thôi.
“Bác
tài, đổi hướng đến đường Trung Sơn.”
Trên
đường Trung Sơn có không ít khách sạn tốt. Từ hồi mẫu giáo Hàn Thuật đã cùng ở
thành phố G với bố mẹ, giống như những đứa trẻ ngoan khác, cậu rất ít ở nơi nào
ngoài nhà mình. Hơn nữa hình như cậu được di truyền từ người mẹ làm bác sĩ nên
có yêu cầu cao về vệ sinh và môi trường tốt. Nơi nhiều người qua lại như khách
sạn cậu không dính dáng. Chỉ có một lần mẹ cậu đưa chị đến nhà bà ngoại, bố cậu
lại phải đi bồi dưỡng khép kín, lo cậu một mình không ai trông nom nên cho cậu
ở cùng địa điểm bồi dưỡng - một khách sạn cao cấp gần đường Trung Sơn. Lần đó
Hàn Thuật cảm thấy khách sạn tốt không bẩn như cậu tưởng tượng.
Sau khi
lái xe đổi hướng, Hàn Thuật kiểm tra túi tiền, cũng may hôm nay đã bảo ra ngoài
“xa xỉ” với bọn Phương Chí Hòa một bữa nên mang không ít tiền. Lái xe mở nhạc
lên, tâm hồn Hàn Thuật cũng bay theo tiếng hát êm dịu của cô ca sĩ. Cậu không
để ý rằng lúc trước để nói chuyện với Cát Niên mình đã lay cô mấy cái khiến cho
cái dạ dày đã yếu của Cát Niên càng thêm bát nháo. Đến khi Cát Niên mặt mày
nhăn nhó, chống tay lên chân mình, dáng vẻ muốn nôn thì Hàn Thuật mới hốt
hoảng, vừa vuốt lưng vừa mở rộng cửa sổ, nhưng tình trạng Cát Niên vẫn không
tốt hơn chút nào.
“Tôi
cảnh cáo cậu, phải nhịn đấy... nghe chưa hả Tạ Cát Niên! Cậu thử dám nôn ra
xem... bác tài, dừng xe, mau dừng xe... a á á... tôi giết cậu...”
Lái xe
vội vàng dừng xe lại bên đường nhưng đã muộn rồi. Hàn Thuật giơ hai tay lên cao
với vẻ mặt vừa giận dữ vừa khổ sở. Khi nôn Cát Niên còn nằm trên người cậu, tất
cả những thứ Cát Niên nôn ra cái áo sơ mi cậu thích nhất đã hứng hết. Thảm hơn
nữa là sau khi nôn xong Cát Niên ngả trở lại ngực cậu. Hai người dính sát vào
nhau, ở giữa là những thứ từng trong dạ dày Cát Niên... Hàn Thuật chỉ cảm thấy
mình cũng muốn nôn.
Bị lái
xe thúc giục, Hàn Thuật bò ra khỏi xe rồi kéo cả Cát Niên đang bất tỉnh nhân
sự. Lái xe cau mày: “Trời ơi, cậu bảo hôm nay tôi còn làm ăn được gì nữa đây?!”
Hàn
Thuật chỉ biết xin lỗi, trả luôn tiền đi xe và rửa xe cho bác tài. Cứ nghĩ thế
là xong nhưng lái xe lại nói với vẻ không hài lòng: “Tốt xấu gì thì cậu cũng
lau xe cho tôi đi, lau qua loa cũng được, nếu không trước khi đến chỗ rửa xe
tôi chẳng thể nào mà thở nổi!”
Khi lấy
giấy ăn lau những chỗ bẩn nhất, trong đầu Hàn Thuật chỉ có một ý nghĩ, cả đời
này cậu hận Cát Niên, cô ta sẽ không xong với cậu đâu. Còn cả Phương Chí Hòa và
Chu Lượng nữa, không tuyệt giao với chúng, cậu không phải người.
Đến khi
xe taxi rời khỏi thì nhìn cậu không ra hình người nữa. Với bộ dạng thảm hại của
cậu và Cát Niên bây giờ, nào là đường Trung Sơn, nào là khách sạn cao cấp đều
hư ảo như hoa trong gương, trăng dưới nước. Nơi họ xuống xe có lẽ ở gần cửa
phía Nam trường Đại học G. Hàn Thuật nheo mắt nhìn thì thấy phía trước khoảng
một trăm mét có một cái hộp đèn bên trên ghi “Nhà nghỉ Ngọt Ngào”. Cậu suýt thì
quỳ xuống mà hôn chân thượng đế, liền dìu Cát Niên như anh hùng Trọng Tồn Thụy
vác túi mìn coi cái chết nhẹ tựa lông hồng tiến về lô cốt “Ngọt Ngào”.
“Sảnh
lớn” của “Ngọt Ngào” chỉ là một lối đi nhỏ năm sáu mét vuông. Phía sau quầy là
một người đàn ông trung niên hói đầu, dáng người thấp bé, có lẽ là ông chủ. Ông
chủ đang dán mắt vào chương trình ti vi xem rất thích thú, không hề có chút
niềm nở chào đón vị khách này.
“Xin
chào, cho cháu một phòng, sạch sẽ một chút, có nước nóng.” Đây là yêu cầu duy
nhất của Hàn Thuật, có những thứ ấy không khác gì được ở thiên đường. Khi nói
Hàn Thuật cố tình nghiêng người, đêm hôm đem theo con gái say mèm vào nhà nghỉ
thuê phòng, dù sao việc này cũng vi phạm vào nguyên tắc đạo đức của cậu, không
thể coi là quang minh gì cho cam.
Ông chủ
nhà nghỉ rời mắt khỏi ti vi nhìn hai người, ánh mắt chẳng có gì kinh ngạc,
dường như hai người họ chỉ là một đôi trong vô số các cô cậu thanh niên làm
chuyện mờ ám. Ông ta lấy ra từ ngăn kéo một chiếc chìa khóa rồi ném cho Hàn
Thuật.
“Tất cả
các phòng của chúng tôi đều sạch sẽ như nhau, năm mươi tệ một đêm, trả tiền
phòng trước!”
Hàn
Thuật chưa từng nghe đến việc phải trả tiền trước mới được ở, nhưng giờ đâu
phải lúc lý luận, hơn nữa giá cả còn rẻ hơn nhiều so với cậu nghĩ, vì thế cậu
liền trả tiền vẫn với tư thế nghiêng người. Lúc này cậu mới nhớ ra một điều bèn
hỏi: “Xin hỏi đăng ký ở đâu?”
“Đăng
ký?” Ông chủ hơi khựng người lại, rồi cười lấy ra một quyển sổ rách nát, theo
sau nụ cười đó là câu nói nghiêm túc trong kịch bản: “Nếu cậu đã muốn đăng ký
thì tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của cậu!” Hàn Thuật nhìn vào quyển sổ, lần đăng ký
cuối cùng là ba tháng trước, mà tên cũng kỳ quái, nào thì “Hoa Hoa”, “Bảo Bối”,
“Tiểu Tâm Tâm”... nhìn cái là biết đăng ký lấy lệ, cậu cũng viết qua quýt vài
chữ, số chứng minh cũng không thèm viết, cầm lấy