Chiết Tẫn Xuân Phong

Chiết Tẫn Xuân Phong

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324032

Bình chọn: 7.00/10/403 lượt.

ng

Kinh Vũ cũng trở nên nghiêm khắc hơn. Bản thân A Tông cũng không dám

lười biếng nữa, rất sợ hôm nào đó đại tướng quân hỏi tới, bị Tống sư phụ hoặc tỷ tỷ mách lại thì nó sẽ không sống nổi mất.

Vân Phỉ ngồi dưới mái hiên, nhìn những đường quyền có bài bản, đâu ra đấy của đệ đệ thì trong lòng hết sức vui mừng.

Phục Linh và Tề Thị cũng tươi cười mà nhìn, Phục Linh nói nhỏ: “Ít

nhiều cũng nhờ đại tướng quân, nếu không tiểu công tử sẽ không ngoan

ngoãn như vậy.”

Tề Thị gật đầu: “Con trai vừa lì lợm vừa nghịch ngợm, cũng phải có người để sợ mới được.”

Vừa nghe thấy bọn họ nhắc tới Úy Đông Đình, Vân Phỉ tức tối nhưng

không biết trút vào đâu. Chưa bao giờ nàng gặp một người lòng dạ đen

tối, nham hiểm như vậy. Lên giá một cái là thu lãi gấp năm lần, vay nặng lãi cũng không đến mức ác như vậy.

Ngay lúc nàng đang oán thầm, Kì Hoa ở phía trước tiến vào bẩm báo: “Vân tiểu thư, đại tướng quân tới.”

Đúng là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, mấy người Vân Phỉ vội vàng đứng dậy nghênh đón.

Một lát sau, Dị Thảo xách đèn lồng, dẫn một người men theo mái hiên đi đến.

Vừa thấy dáng người cao lớn đĩnh đạc ấy, Vân Phỉ liền cảm thấy một cơn đau đớn ập tới.

Không phải từ tay, mà là từ trong tim. Vừa nghĩ tới lãi tăng năm lần

thì tim nàng đau gần chết, vết thương nhỏ trên tay có là gì đâu chứ.



Dịch: Mon

Úy Đông Đình nhanh chân bước đến. Trong ánh trời chiều, dáng người

càng có vẻ cao to cường tráng. Vân Phỉ nén nỗi bất mãn trong lòng cùng

nỗi đau trong tim, nhún người hành lễ: “Không biết đại tướng quân đến

nên không tiếp đón từ xa được.”

Úy Đông Đình mỉm cười: “Ta có việc đi ngang qua đây nên tiện thể vào xem A Tông có lười biếng hay không.”

Vân Tông lập tức đáp: “Bẩm đại tướng quân, tỷ tỷ và Tống sư phụ có thể làm chứng.”

Úy Đông Đình gật đầu cười: “Vậy thì tốt.”

Vân Phỉ không tin y lại ‘tiện thể đi ngang qua’, càng không tin y đột nhiên đến đây chỉ để xem A Tông có lười biếng hay không.

Quả nhiên, y quay đầu qua nhìn nàng, mắt sáng như sao, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.

“Vân tiểu thư, ta có chuyện muốn bàn bạc với nàng.”

“Đại tướng quân, mời.” Vân Phỉ khách khí mời Úy Đông Đình vào nhà, bảo Phục Linh dâng trà, xem y có chuyện gì để nói.

Sau khi Úy Đông Đình ngồi xuống, ánh mắt liền lướt qua ngón tay nàng.

Ngón trỏ bàn tay trái quấn vải trắng, tròn vo như một cái kén rất đáng yêu.

“Tay nàng làm sao thế?” Y đã biết mà còn cố hỏi.

“Không có gì.” Vân Phỉ đưa tay đặt hai bên hông, lòng thầm tức tối: còn không phải tại ngươi.

“Đây là tử ngọc cao do thái y viện điều chế, chữa vết thương rất tốt.”

Vân Phỉ ngước đầu nhìn thì thấy Úy Đông Đình lấy ra một cái hộp màu

tím được làm tinh xảo, nho nhỏ cỡ chừng hộp son, đặt lên mặt bàn bên

cạnh nàng. Đây rõ ràng không đánh mà khai, chứng tỏ y đã biết chuyện tay nàng bị thương, hơn nữa chắc cũng biết tường tận về nguyên nhân bị

thương.

Vân Phỉ vừa xấu hổ vừa lúng túng, nàng ngước mắt lên, lướt nhìn y một cái, sau đó đưa những ngón tay nhỏ nhắn đẩy cái hộp màu tím về phía y,

khách khí nói: “Đa tạ đại tướng quân, không cần đâu.”

Úy Đông Đình: “…..”

Đối với một nam tử hán cường tráng như sắt thép như y mà nói, kéo cắt đứt tay trầy da này vốn chỉ như muỗi cắn mà thôi, hoàn toàn không cần

chữa trị hay băng bó gì cả. Nhưng vì là nàng, y mới làm quá lên, mang tử ngọc cao quý giá này đến để bày tỏ sự quan tâm, đáng tiếc nàng hoàn

toàn không cảm kích, có vẻ rất xa cách, giống như xin hãy buông tha cho

kẻ này, khiến y rất buồn bực.

Điều khiến y càng bực bội hơn chính là bên hông của nàng cũng đeo một cái túi hương, dùng gấm màu xanh biếc để may, đeo trên eo giống hệt một miếng ngọc phỉ thúy.

Thì ra không chỉ tặng cho A Tông mà chủ yếu là tặng cho nàng. Y biết

rõ mà còn cố hỏi: “Túi hương này giống loại của A Tông phải không?”

Vân Phỉ gật đầu, lấy làm lạ tại sao y lại hỏi tới chuyện này.

“Hoàng thượng thấy A Tông đeo cái túi hương ấy thì rất thích, bảo ta

tìm một cái cho người. Thế này thì tốt rồi, nàng tặng luôn cho hoàng

thượng đi.” Nói xong, y vươn tay ra như chờ lấy.

Vân Phỉ: “…..”

Không biết Chương Tùng Niên bỏ thứ gì vào túi hương mà hương thơm

thoang thoảng, tươi mát dễ chịu, hơn nữa đúng là có tác dụng làm tinh

thần tỉnh táo, sảng khoái nên trong lòng Vân Phỉ vẫn cảm thấy tiếc rẻ:

“Vậy để mai tôi nhờ Chương đại phu làm một cái khác dâng lên cho hoàng

thượng đi.”

Mày Úy Đông Đình nhíu lại: “Cái này đi.”

Nhìn sắc mặt nghiêm nghị của y, giống như không đưa tức là phạm tội

khi quân nên Vân Phỉ chỉ biết nén sự tiếc rẻ, lưu luyến lấy xuống, đặt

vào trong tay y.

Úy Đông Đình cầm cái túi hương, thong thả hỏi: “Đã nghĩ ra chuyện trả lãi chưa?”

Quả nhiên là đến để nói chuyện trả lãi, Vân Phỉ sớm đã có huẩn bị

trước nên lập tức cười nịnh nọt: “Chẳng qua đại tướng quân chỉ nói chơi

với tôi thôi chứ sẽ không để tâm đến chút lãi mọn ấy phải không?”

Nụ cười ấy ngọt ngào, ngây thơ, trong sáng như thể đóa hoa lan trong

chốn khe sâu không bóng người, đôi má lúm đồng nhiên cứ như là được ngâm trong bình mật, thảo nào mà có truyền th


Disneyland 1972 Love the old s