
nhoi này.
Vân Phỉ lườm cho nàng ta một cái: “Ai
lại chê tiền nhiều đâu chứ. Hơn nữa lòng người không đáng tin, nhất định phải có ngân lượng làm chỗ dựa mới được. Hai, em không hiểu đâu.”
Bộ dạng bà cụ non của nàng giống như là
đã trải qua nhiều nỗi tang thương của nhân thế. Gương mặt tươi trẻ mịn
màng, hồng hào xinh đẹp lại đi kèm với biểu cảm đã từng trải qua sóng
gió này, thoạt nhìn vừa đáng yêu vừa tức cười.
Phục Linh không nhịn được mà cười phì một cái, nàng ta nào hay nỗi khổ trong lòng của Vân Phỉ.
Dối với Vân Phỉ mà nói, mẹ nàng chính là một tấm gương sống sờ sờ ra đấy, lúc nào cũng nhắc nhở nàng tình yêu là thứ không đáng tin, chỉ có ngân lượng mới là chân thật, cắn vào cũng có thể làm gãy răng. Dù sao ở kinh thành nàng cũng nhàn nhã, mở quán rượu
vừa giết thời gian vừa có thể gom chút tiền sau này đưa cho mẹ.
Lúc nhỏ Vân Phỉ thường cùng ông ngoại đi thị sát mấy cửa hàng của Tô gia nên đếm những thỏi bạc trắng lấp lánh
còn giỏi giang nhanh nhẹn hơn cả may vá thêu thùa, đọc sách ngâm thơ,
viết chữ vẽ tranh này nọ. Lúc này không có ai quản thúc, chính là thời
cơ tốt để nàng hăm hở kiếm tiền chứ ở trong nhà thật sự quá buồn chán.
Nàng đã hạ quyết tâm xây dựng cơ nghiệp ở kinh thành nên giao cho Phục Linh trách nhiệm dò hỏi mấy vị cấm vệ quân canh gác trước cửa xem loại rượu ở đâu ngon nhất kinh thành. Quán rượu
có làm ăn được hay không, rượu chính là thứ quan trọng nhất.
Không lâu sau, Phục Linh hăm hở trở về bẩm báo: “Tiểu thư, bọn họ đều nói rượu ngon nhất kinh thành chính là thần tiên túy.”
Vân Phỉ vừa nghe đã cười phì một cái: “Cha, giọng điệu dữ dằn quá ha, thần tiên mà cũng chuốc say được.”
Phục Linh gật đầu: “Câu trả lời này đúng là rất ăn khớp với nhau. Em hỏi mấy vị cấm vệ quân cửa trước cửa sau,
ai cũng trả lời như vậy.”
Vân Phỉ cười mỉm chi: “Rượu này như thế
nào?” Nếu tám vị cấm vệ quân cửa trước cửa sau đều đồng thanh nói loại
rượu này ngon thì chắc đây không phải là tin đồn vô căn cứ.
Phục Linh bẻ khớp ngón tay, đọc vanh
vách những lời khi nãy cho nàng nghe: “Rượu này dùng nước suối trên núi
để ủ, hương vị thơm nồng, ngọt thanh mát lạnh, vào miệng thì thanh thuần dễ chịu, dư vị kéo dài, chỉ phường rượu Ôn Kí với lịch sử hai trăm năm
mới có được. Khi mấy vị cấm vệ quân nhắc đến đều luôn miệng ca ngợi,
nước miếng suýt nữa cũng chảy ra.”
Vân Phỉ không nén được cười. Xem ra thần tiên túy đúng là rượu ngon.
Nàng lập tức gọi Tống Kinh Vũ tới, đưa
cho y tờ ngân phiếu một trăm lượng, cười rạng rỡ: “Tống đại ca, huynh
đến phường rượu Ôn Kí tìm người quản lí của họ thương lượng thử xem, hỏi giá cả của thần tiên túy thế nào, làm sao để mua được hàng, phải đặt
cọc bao nhiêu, chúng ta sẽ mua rượu của phường rượu này về bán.”
Tống Kinh Vũ thấy nàng có vẻ rất quyết
tâm mở quán rượu thì chỉ biết nhận lấy tờ ngân phiều rồi ra ngoài. Chưa
tới nửa canh giờ, hắn đã quay về.
Thấy hắn tinh thần hăm hở, mặt mày rạng rỡ, Vân Phỉ tưởng là hắn mang về tin tức tốt nên mỉm cười ra đón: “Thế nào?”
Gương mặt trước giờ luôn lạnh lùng của
Tống Kinh Vũ xuất hiện nụ cười hiếm hoi: “Rượu của Ôn gia chỉ cung cấp
cho đại tưởu lâu của Lục gia và bán cho một vài quan lớn quyền quý mà
thôi.” Cho nên khi nghe được tin này thì hắn đã vui mừng suốt đọc đường
về nhà.
Vân Phỉ thấy hắn mặt mày hớn hở thì còn
tưởng là có tin gì tốt lành ghê lắm, ai ngờ vừa đưa đầu ra đã bị tạt cho một chậu nước lạnh. Nàng thở dài một hơi, tin tức này đúng là làm cho
người ta nửa mừng nửa lo.
Lo là, rượu này chỉ cung cấp cho đại tửu lâu của Lục gia và quan to quyền quý, quán rượu nhỏ của nàng không chen vào được. Mừng là, nếu như nàng có thể bán được loại rượu này, không
cần tuyên truyền thì việc làm ăn cũng sẽ rất tốt. Xem ra khó mua cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến rượu của Ôn gia có danh tiếng như vậy, khiến người ta phải đồng thanh khen ngợi. Thường thì người ta hay có
tâm lý thứ gì càng khó có được thì càng tốt.
Tống Kinh Vũ thấy nàng chau đôi mày đẹp, im lặng không nói thì tưởng rằng nàng đã biết khó mà lui nên mừng thầm trong bụng.
Đáng tiếc, hắn còn chưa vui mừng được
bao lâu thì đã thấy mắt Vân Phỉ sáng rực lên, đôi mày đang chau lại kia
cũng dần giãn ra, đôi má lúm đồng tiền cũng như ẩn như hiện. Vẻ mặt này
hắn đã vô cùng quen thuộc, xem ra nàng đã nghĩ ra được ý tưởng gì hay
ho.
Quả nhiên, Vân Phỉ cười thật tươi với hắn: “Tống đại ca, huynh yên tâm đi, chắc chắn ta sẽ mua được loại rượu này.”
—————–
Mỗi lần Úy Đông Đình gặp Vân Tông ở
trong cung, nó đều nhát như chuột thấy hổ, ước gì kịp trốn tránh. Bộ
dáng muốn co giò bỏ chạy mà ráng nhẫn nhịn vì không dám chạy ấy khiến
người ta không nén được cười.
Điều kỳ lạ là hôm nay vừa nhìn thấy y từ xa, nó chẳng những lủi mất mà ngược lại còn chủ động tiến tới, cung
kính thi kễ: “Đại tướng quân, tỷ tỷ của đệ bảo đệ nhắn câu này với tướng quân.”
Lòng Úy Đông Đình chợt rung động, hỏi:
“Nhắn chuyện gì?” Y đã mấy ngày không được gặp nàng rồi, nhưng lại không tìm được lí do gì để đến chỗ của nàng nên chỉ có thể thám tính chút tin tức c