
m chuyện với cô ta, Lô Hi nhất định là rất yêu Chung
Dương, mà Chung Dương lại hủy bỏ hôn ước với cô ta, nhất định cô ta rất
đau lòng, không được ở bên cạnh người đàn ông mình yêu, loại cảm giác
này, cùng là phụ nữ với nhau, cô có thể hiểu được. Có lẽ nếu không phải
do cô, không chừng Lô Hi và Chung Dương đã kết hôn rồi. Mặc dù trước kia người Chung Dương yêu là cô, nhưng trong khoảng thời gian hai người xa
nhau, cô đã kết hôn, Chung Dương cũng đính hôn với Lô Hi.
Còn bây giờ, cô đã ly hôn, Chung Dương lại cũng hủy hôn với Lô Hi rồi. Cuộc sống thật sự rất giống một vở kịch. Tả Á rút bàn tay đang trong tay Lô
Hi ra, đứng dậy định rời đi, Lô Hi lại không chịu bỏ qua, đứng dậy chắn
trước mặt Tả Á: “Khoan đã, đợi tôi nói hết, cô rời đi cũng không muộn
mà.”
Tả Á ngồi xuống, nhìn Lô Hi khiêu khích: “Được thôi, có chuyện gì, mau nói đi.”
Lô Hi ngồi đối diện với Tả Á, chậm rãi rút từ trong túi xách ra một tờ chi phiếu, viết vào mấy con số, rồi đẩy tới trước mặt Tả Á, tám trăm vạn,
một số tiền không nhỏ! Tả Á giễu cợt cười nói: “Cô có ý gì?”
Lô Hi hống hách nói: “Chỉ cần cô đồng ý rời xa Chung Dương, tám trăm vạn này sẽ là của cô.”
Lòng Tả Á bừng lên tức giận, trên đời này cô ghét nhất loại người dùng tiền
đổi lấy tình cảm, ngày trước Chung Dương cũng là người như thế, nhưng về sau anh đã hiểu ra được. Trong lòng cô không khỏi nghĩ, Chung Dương à,
anh có thể ngờ được, có một ngày lại có người dùng tiền để đổi lấy tình
cảm của anh không. Tả Á kìm nén tức giận trong lòng, cầm tờ chi phiếu
lên, chậm rãi xé vụn ra rồi thả xuống ly cà phê của Lô Hi, cười híp mắt
nói: “Xin lỗi, tôi không bán thứ này, cô đi tìm người khác vậy.”
Nụ cười của Lô Hi cũng không che giấu nổi sự tức giận nữa, bàn tay cô nắm
lại thật chặt, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc cô muốn thế nào thì mới chịu rời xa Chung Dương, cô và anh ấy ở bên nhau cô không thể mang lại cho anh
ấy thứ gì cả. Bây giờ anh ấy đến với cô là vì tôi đã làm sai, chọc anh
ấy giận, còn thực ra thì, anh ấy đã không còn yêu cô nữa rồi.”
Hai năm xa nhau, Tả Á không biết được giữa Chung Dương và Lô Hi đã xảy ra
chuyện gì, cũng không muốn tìm hiểu, bởi vì nhất định sự thật sẽ khiến
cô cảm thấy khó chịu. Tả Á thản nhiên nói: “Lô Hi, tâm trạng của cô, tôi hiểu, nhưng Chung Dương có yêu tôi hay không, không phải cô nói là
được. Tôi xin lỗi vì đã khiến cô đau khổ, nhưng tình cảm không thể miễn
cưỡng, tôi hi vọng. . . . . . cô có thể buông tha cho bản thân mình.”
Lô Hi khẽ lắc đầu, chậc chậc hai tiếng: “Đúng vậy, anh ấy còn yêu cô hay
không không phải tôi nói là được, nhưng chuyện anh ấy yêu tôi, tôi có
thể khẳng định, ngày trước, nếu không phải anh ấy có tình cảm với tôi,
cũng sẽ không dây dưa với tôi như vậy. Cô biết không, lúc anh ấy và tôi
hưởng thụ, anh ấy không phải không rung động trước tôi, anh ấy có rung
động. . . . . . Cô nói đi, bao nhiêu tiền cô mới đồng ý rời khỏi Chung
Dương?”
Chuyện ngày trước là nỗi đau của Tả Á, cũng là vết sẹo trong lòng cô. Ngày đó, nhìn thấy Chung Dương và Lô Hi ở với nhau cô cảm thấy rất đau đớn, cô
cũng từng nghĩ, Chung Dương quả thực có rung động trước Lô Hi, cho dù
chỉ là một giây cũng đã là phản bội, bởi vì, một giây đó, anh đã hành
động theo sự rung động của trái tim.
Nhưng cô đã lựa chọn tha thứ thì cũng không nên so đo như vậy làm gì, làm vậy cũng chính là buông tha cho chính bản thân mình.
Nhưng, lại là tiền! Tiền có thể mua được tất cả sao, mua được cả tình cảm, cả
lương tâm con người sao? Sắc mặt Tả Á trở nên trắng bệch, cô không biết
nên trả lời ra sao trong tình huống như thế này. Bị người mang tiền tới
làm nhục, cô cảm thấy rất khó chịu. Tả Á lạnh lùng nói: “Nếu như tình
cảm có thể dùng tiền mua một cách đơn giản như vậy, thì tôi nghĩ cô nên
trực tiếp đến nói với Chung Dương, không chừng có hiệu quả hơn đấy. Xin
lỗi, tôi còn có chuyện, xin phép đi trước.”
Tả Á nói xong liền đứng dậy rời đi, để lại Lô Hi tức giận ngồi ở đó, vẻ
mặt cô tràn đầy sự ghen tức, so về cái gì cô cũng hơn hẳn Tả Á, tại sao
cô lại bị cô ta đánh bại như vậy chứ, không…không được, cô muốn thắng.
Thế giới này thật lắm chuyện điên khùng, mà người ta cũng không thể biết
được những chuyện điên khùng đó sẽ xảy đến với mình khi nào, lúc Chung
Dương đọc được tin tức đăng trên trang nhất tờ báo anh đã rất kinh hãi.
Quan hệ thông gia của Chung Thị và Lô Thị tan vỡ? Tại phòng cà phê, người
thứ ba đưa ra chi phiếu giá trị ngàn vạn ép tiểu thư Lô Thị rút lui,
liệu người thứ ba này có thế chỗ thành công?
Mặt trên còn có hình ảnh Tả Ả và Lô Hi đang ngồi đối diện với nhau, Lô Hi đang dùng tay ôm mặt khóc.
Chung Dương vô cùng tức giận, xé vụn tờ báo kia ra, vứt vào trong thùng rác,
anh giận dữ bấm điện thoại gọi cho Lô Hi, bên kia vẫn vang lên giọng nói dịu dàng quen thuộc: “Chung Dương, sao hôm nay lại gọi điện thoại cho
em thế? Hay là anh…….đang nhớ tới em hả?”
“Chuyện trên báo là thế nào hả? Lô Hi, cô đừng quá đáng như thế!” Chung Dương
cố đè nén tức giận, nhưng giọng nói vẫn mang ba phần gay gắt, khiến
người khác dễ dàng nhậ