
ông vui nữa, mà chỉ hưởng thụ
khoảng thời gian tốt đẹp bên nhau. Đây thật sự giống như một giấc mơ,
cuối cùng nguyện vọng của bọn họ cũng đã được thực hiện.
Bọn họ như được trở lại ngày trước, những tháng năm không có lo lắng, không có buồn phiền, không có áp lực, chỉ có tình yêu tồn tại. Nếu như lúc
này bão táp có tới, bọn họ cũng sẵn sàng đối mặt với tất cả. Tình cảm
giữa hai người dường như đã trở lại như ngày xưa, vốn đã rất ngọt ngào,
nay trải qua những gột rửa của thời gian mà càng trở nên bền chắc, nhưng dường như lại thiếu đi chút gì đó, có lẽ là một chút vật cản trong tình yêu của bọn họ.
Hai người trao đổi với nhau và quyết định sang năm sau sẽ nói chuyện kết
hôn với người nhà, lúc này trước tiên phải chuẩn bị đón năm mới cho tốt
đã. Bọn họ cũng biết muốn kết hôn sẽ gặp phải trở ngại rất lớn, nói
không chừng có thể khiến bọn họ chia xa, tất cả đều không có cách nào
đoán trước được, cho nên cũng không cần nghĩ đến nữa.
Một ngày mới đến, cũng là khởi đầu năm mới, hôm nay là ngày mùng 1 tháng 1, Tết Nguyên Đán, hôm nay Tả Á đã có hẹn vớiChung Dương, cho nên trước tiên cô đến thăm ba cùng ông nội. Nhưng cô chỉ tới một lát sau đó liền
rời đi ngay, bởi vì cô không có hứng thú với bộ mặt của bà mẹ ghẻ.
Tả Á vừa bước ra khỏi nhà của Tả Quốc Cường chợt nhận được điện thoại của
Điền Văn Lệ, gọi cô trở về ăn cơm, Tả Á bắt taxi đi tới chỗ mẹ, trên
đường xe rất nhiều, cho nên phải rất lâu cô mới về đến nhà.
Lúc Tả Á xuống xe đang định đi lên lầu thì lại nhận được điện thoại của
Chung Dương, người đàn ông lớn đầu như thế rồi mà còn ăn dấm chua với
người nhà cô, bởi vì hôm nay ban ngày cô thuộc về người nhà không thể ở
bên cạnh anh được, cho nên Chung Dương muốn buổi tối cô đi ăn hải sản
với anh. Tả Á bật cười, người đàn ông này có lúc lại giống như đứa con
nít vậy, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy rất ngọt ngào, cuối cùng cũng
vẫn đồng ý đi với anh.
“Mẹ, con đã về!” Vào đến nhà, Tả Á đứng trước cửa đổi giày, cũng nhẹ nhàng chào một tiếng.
Điền Văn Lệ từ phòng ngủ đi ra ngoài, trên mắt đeo kính lão, cầm trong tay một tờ báo, hỏi: “Đi thăm ông nội rồi hả ?”
“Vâng, con qua rồi, ông nội rất khỏe, đang ăn Tết ở chỗ ba.” Lần đầu tiên Tả Á nhìn thấy Điền Văn Lệ đeo kính, không nhịn được nói: “Mẹ, mẹ bị cận thị khi nào vậy, sao lúc trước con không thấy mẹ đeo kính bao giờ?”
“Đến tuổi của mẹ mà còn cận thị được à, mẹ cô đã già rồi, mắt cũng mờ rồi,
nhìn tờ báo cũng không còn rõ nữa.” Điền Văn Lệ lắc đầu nói: “Con người
về già sẽ không còn làm được việc gì nữa, lúc còn trẻ không hề nghĩ tới
một ngày mình sẽ già, cứ cho rằng sẽ mãi trẻ như vậy.”
Già, đúng vậy, mọi người đều sẽ lớn lên, rồi cũng sẽ già, nhưng trong mắt Tả Á, mẹ vẫn là người phụ nữ xinh đẹp nhất, ở độ tuổi trung niên thì càng
thêm mặn mà, mặc dù không còn trẻ nữa, nhưng bà vẫn rất đẹp.
Tả Á nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai của Điền Văn Lệ, “Mẹ, mẹ không già chút
nào cả, mẹ mà đi trên đường khẳng định mọi người sẽ nói là chị của con
đó, tuyệt đối sẽ không nói là mẹ đâu.”
Điền Văn Lệ cười nói: “Chỉ có con mới nói thế thôi, mẹ đây cũng không muốn
trẻ mãi như thế, vậy chẳng phải là yêu tinh rồi sao, thôi nhanh đi rửa
tay đi, một lát nữa rồi ăn cơm.”
“Vâng.” Tả Á đáp lời rồi chạy vào toilet, hỏi: “Dượng Kiều đâu rồi mẹ? Lại đi tìm người đánh cờ cùng rồi ạ?”
Điền Văn Lệ ngồi xuống ghế sofa, cầm chiếc áo len đặt trên bàn trà lên tiếp
tục đan, “Hai anh em cùng đi ra ngoài hết rồi. Hôm qua dượng Kiều đánh
cờ thua, về nhà vẫn thấy không phục, cho nên hôm nay Kiều Trạch vừa đến
đã kéo đi báo thù rồi, chắc cũng chuẩn bị về rồi đấy. Sống đến tuổi này
rồi mà đánh cờ còn kéo em trai đi giống như một đứa con nít vậy, thua
còn đòi báo thù.”
“Cái này gọi là cuộc sống mà mẹ, mẹ cũng nên làm chút gì đi, để giải trí,
đừng ở nhà rầu rĩ nữa.” Tả Á vừa nói vừa đi vào toilet, đang rửa tay thì nghe thấy có tiếng mở cửa, còn có tiếng cười sảng khoái của dượng Kiều: “Sảng khoái ghê, đây mới gọi là đánh hổ không rời anh em ruột thịt,
đánh đã thật, để xem lần sau lão Lý còn có thể làm gì được nữa.”
Tả Á đi ra ngoài, cười nói: “Dượng Kiều, làm gì mà giống như đi đánh giặc
vậy, người ngoài không biết còn tưởng rằng dượng mới trở về từ chiến
trường đấy ạ.”
Kiều Vân cười ha hả nói: “Tiểu Á, con nói không sai, người ta nói thương
trường như chiến trường, đánh cờ cũng tương tự như vậy.”
Điền Văn Lệ cũng cười nói: “Được rồi, ông thắng mà không cần dùng võ, có bản lĩnh thì tự mình đánh thắng đi, lần này đánh thắng công lao này cũng là của Kiều Trạch, ông ý à, cùng lắm chỉ được coi là hạng binh bét thôi.
Được rồi, đừng lên mặt nữa, ăn cơm thôi.”
Ba người cười nói, Kiều Trạch lại lặng im, tròng mắt đen nhìn bàn tay Tả
Á, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn lấp lánh trên tay cô. Ánh sáng của nó lạnh
lẽo khiến cho anh đột nhiên quên cả hô hấp, trái tim nghẹn lại, đau đớn, thân thể cứng đờ đứng tại đó, người khác nói gì một chữ anh cũng nghe
không được, chỉ có ánh sáng kia như kim châm đâm vào mắt, vào tim anh,
đau nhói.
Điền Văn Lệ nhìn Kiều Trạch