
đang ngây người đứng một chỗ: “Kiều Trạch, còn
đứng ngay ngốc ở đó làm gì vậy, mau đi rửa tay rồi ăn cơm.”
Kiều Trạch xoay chiếc cổ cứng đờ của mình, chuyển tầm mắt nhìn về nơi khác,
khẽ nhắm mắt lại, đi vào toilet. Anh mở vòi nước, vốc làn nước lạnh như
băng lên mặt, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, vẻ mặt đau khổ, hai mắt
thâm quầng, đến bản thân anh cũng cảm thấy xa lạ. Anh giơ tay lên, mu
bàn tay xoay về phía gương, trong gương phản chiếu hình ảnh một chiếc
nhẫn trên ngón tay anh.
Đó là chiếc nhẫn kết hôn của anh và Tả Á, là một đôi với chiếc nhẫn của
cô, trong hôn lễ hôm đó cô đã bỏ chạy nên anh không có cơ hội đeo nó vào tay cô.
Năm đó, khi anh đón cô từ trường học về nhà, sau lần đầu tiên anh muốn cô,
mặc kệ là cô đồng ý hay không, anh vẫn cầm lấy tay cô, bắt đeo chiếc
nhẫn này vào tay mình, cũng đồng thời đeo chiếc nhẫn vào tay Tả Á.
Nhưng cô bé Tả Á kia nào có chịu nghe lời, ngay ngày hôm sau đã tháo xuống,
cô nói cô không có thói quen đeo nhẫn, ngón tay sẽ bị nhẫn cọ sát mà làm trầy da, anh nhìn ngón tay của cô, quả thật cô mới đeo có một ngày mà
đã bị trầy da ra rồi, cho nên anh cũng không ép buộc cô phải đeo nữa.
Cô tháo ra nhưng anh vẫn luôn đeo, mà nay hai người đã ly hôn, anh cũng
quên tháo nó ra. Nếu như không phải vừa rồi nhìn thấy chiếc nhẫn trên
ngón tay Tả Á, anh đã quên mất mình vẫn còn đeo nhẫn cưới, giống như
chiếc nhẫn này đã trở thành một phần thân thể của anh vậy.
Là quên hay là cố ý quên không muốn tháo ra? Quên, hay là cố ý, có còn
quan trọng nữa sao? Cô đã không còn là người phụ nữ của anh, ngón tay
của cô đã đeo nhẫn của người đàn ông khác, người đàn ông kia là ai không cần đoán cũng biết, chiếc nhẫn kia mang ý nghĩa gì, không cần suy nghĩ
cũng đã rất rõ ràng. Hai người bọn họ đã quay lại với nhau, có lẽ không
lâu sau họ sẽ cử hành hôn lễ.
Trái tim co rút dữ dội, đau đớn vô cùng. Kiều Trạch nắm chặt tay, chiếc nhẫn bị các ngón tay anh kẹp chặt lại dường như bị biến hình, ngón tay cũng
bị chiếc nhẫn cấn đến đau nhức. Anh từ từ cúi đầu, vẻ mặt tràn đầy đau
thương, giơ tay chạm vào chiếc nhẫn, tháo ra, anh còn đeo làm gì nữa, đã ly hôn, ly hôn rồi!
Chiếc nhẫn bị anh chậm rãi tháo ra, đến đầu ngón tay lại chợt dừng lại, dường như anh đang do dự, đang đấu tranh, rồi ngón tay thon dài lại khẽ
chuyển động, anh không chút do dự đem chiếc nhẫn trở về chỗ cũ. Thói
quen, thì vẫn là thói quen thôi.
Sau khi Kiều Trạch đi ra khỏi toilet, vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại, con
ngươi trong suốt lạnh lùng khiến không ai nhận ra được trong lòng anh
đang đau đớn nhường nào. Bữa cơm trưa, mọi người cùng ăn rất vui vẻ, nói với nhau những câu chúc phúc, bởi vì là ngày Tết nên Tả Á và mọi người
có uống chút rượu vang đỏ, mặc dù cô không say, nhưng cũng có chút chếnh choáng.
Tả Á mà uống rượu thì không phải say bất tỉnh nhân sự cũng là say khướt,
nếu như chỉ uống một chút, không say khướt, không nói nhảm thì sẽ cảm
thấy rất buồn ngủ, cho nên ăn cơm xong cô liền trở về phòng ngủ, còn dặn dò Điền Văn Lệ năm giờ đánh thức cô dậy.
Sau khi ăn xong đã là hơn một giờ. Tả Á ngủ một mạch đến hơn bốn giờ thì
chuông điện thoại đột ngột vang lên. Điền Văn Lệ đang lấy mũ mắc trên
kệ, chuẩn bị đi xem phim với Kiều Vân nghe thấy chuông điện thoại của Tả Á liền đi gọi cô dậy, nhưng lại thấy Tả Á đã lăn từ trên giường xuống
dưới đất ngủ ngon lành từ khi nào, bà gọi mấy tiếng cô cũng không dậy,
muốn kéo cô lên giường cũng không có sức, cho nên cuối cùng đành phải đi đến phòng sách gọi Kiều Trạch tới giúp.
Bởi vì Kiều Vân xuống dưới lấy xe trước đang không ngừng nhấn còi thúc
giục, Điền Văn Lệ chỉ kịp nói mấy câu, sau đó để điện thoại trên bàn trà trong phòng khách rồi vội vã ra ngoài. Hai người định xem phim xong sẽ
đi ăn tối dưới anh nến. Có thể nói Kiều Vân là người đàn ông rất lãng
mạn, rất tốt, rất bao dung với Điền Văn Lệ.
Lúc Kiều Trạch vào phòng ngủ của Tả Á liền nhìn thấy cô nằm dưới đất ngủ
ngon lành như một con heo ngốc nghếch. Anh đi tới rất chuyên nghiệp mà
nhẹ nhàng bế tả Á từ dưới đất lên, khoảnh khắc ấy anh thậm chí cảm nhận
được Tả Á vẫn còn thói quen ngả vào lồng ngực anh.
Đúng vậy, thói quen, sau khi cưới cô anh đã hình thành thói quen ôm cô ngủ, ngửi mùi hương của cô. Nhưng anh lại không cách nào quen được với cuộc
sống không có cô trong mấy tháng nay, trái tim anh trống rỗng như sắp
phát điên, nhưng anh vẫn phải cố hết sức đè nén xuống để không đi gặp
cô, không quấy rầy cuộc sống của cô nữa. Giờ khắc này, anh chỉ muốn ôm
cô thêm một lát, tham lam cảm nhận sự mềm mại và nhiệt độ của cơ thể cô.
Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, mái tóc dài của cô lướt qua mu bàn tay
anh, vương lại mùi hương quen thuộc. Anh đắp chăn cho cô, sau đó ngồi
xuống bên giường ngắm nhìn cô. Đã bao lâu anh không được ngắm cô ngủ
rồi, dường như là rất lâu, lâu đến nỗi mỗi khi anh nhớ lại đều cảm thấy
rất đau lòng.
Tay anh không kiềm chế được mà chạm vào mắt cô, lông mi, gương mặt, lỗ mũi, còn cả đôi môi này, tầm mắt anh rơi vào chiếc nhẫn trên ngón tay cô,
trái tim lại co