
rút đau đớn. Anh ép buộc mình phải thu tay lại, rồi đột
nhiên đứng dậy loạng choạng rời khỏi phòng ngủ của cô.
Anh sẽ phát điên mất!
Khi Tả Á tỉnh lại cảm thấy rất uể oải, sau khi tỉnh táo lại cô nhận ra
trong phòng tối đen như mực, cô lắc lắc đầu, ngồi bật dậy, không được
rồi, cô ngủ quên mất, cô đã hẹn cùng ăn cơm tối với Chung Dương rồi mà.
Cô buồn bực giơ tay vò tóc của mình, rồi lại vội vội vàng vàng đi rửa
mặt, thay quần áo, lúc ra khỏi phòng ngủ thì lại thấy Kiều Trạch đang
tựa người vào cửa phòng nhìn cô.
“Nếu như em định đi hẹn hò, thì không cần phải đi nữa.” Anh lạnh lùng nói
xong, sau đó xoay người rời đi, Tả Á nhìn theo bóng lưng của Kiều Trạch, không hiểu hỏi: “Tại sao? Mẹ tôi và dượng Kiều đâu?” Trong nhà rất yên
tĩnh, ánh đèn lại mờ mờ, thím Tường đã xin nghỉ hôm nay, có vẻ như trong nhà chỉ còn cô và Kiều Trạch.
“Anh giúp em hủy cuộc hẹn rồi!” Kiều Trạch nói nhẹ nhàng, giống như đang bình luận về thời tiết vậy.
Tả Á cau mày nhìn Kiều Trạch, cuối cùng mới nhớ tới điện thoại di động của mình, nhìn chung quanh thì thấy điện thoại di động đang nằm trên bàn
trà, cô vội vàng cầm lên xem thì có mấy cuộc gọi nhỡ của Chung Dương,
còn có một tin nhắn chưa đọc: vậy em nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai gặp
lại.
Tả Á suy nghĩ, mình thì ngủ say như chết rồi, trong nhà trừ Kiều Trạch ra
không có người khác, cho nên cũng không có ai đánh thức mình, mà mình
cũng không thể trông cậy vào Kiều Trạch sẽ gọi mình dậy được, chắc hẳn
Kiều Trạch nhắn tin nói cho Chung Dương cô uống rượu nên muốn ngủ, nếu
như vậy thì Chung Dương cũng sẽ không lo lắng.
Nhưng mà rõ ràng Kiều Trạch có thể đánh thức cô, anh lại chọn cách dùng di
động nhắn tin hủy hẹn với Chung Dương, thôi quên đi, cũng không sao cả.
Tả Á vừa đi ra ngoài, vừa nói: “Anh nói giúp với ba mẹ tôi một tiếng,
buổi tối tôi về nhà trọ!”
Kiều Trạch bước đến trước mặt cô, ngăn cô lại, “Anh là virus hả? Sao em phải tránh né anh như vậy?”
Tả Á lắc đầu, nhíu mày nói: “Không phải. Chỉ là tôi muốn về nhà trọ thôi
mà, anh không nên suy nghĩ nhiều như vậy ha ha…..” Cười nói xong Tả Á
lại tiếp tục bước đi, nhưng bóng dáng cao lớn của Kiều Trạch lại chặn
đường đi của cô, “Khuya lắm rồi, để anh đưa em về.”
Tả Á ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Kiều Trạch, hít sâu một hơi nói: “Cám ơn, không cần đâu, tôi có thể tự bảo vệ mình.”
“Không lẽ em muốn ở lại đây.”
“Kiều Trạch!” Tả Á khẽ gầm lên, “Chúng ta ly hôn rồi, đúng không, tôi và anh
đã không còn quan hệ gì nữa rồi, cho nên, đừng có uy hiếp tôi như vậy,
cũng đừng ra lệnh cho tôi nữa, được chứ? Ý tốt của anh tôi nhận, nhưng
tôi cũng không muốn anh cứ đối xử tốt với tôi như thế, tôi sẽ cảm thấy
rất áp lực, anh hãy đối xử tốt với người con gái khác của anh đi, đừng
lãng phí với tôi nữa…..”
Kiều Trạch đưa tay cầm bàn tay đeo chiếc nhẫn của Tả Á, đưa lên trước mặt
hai người, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có khóe mắt khẽ giật, con ngươi lạnh lẽo đến đáng sợ, trong lòng Tả Á hơi sợ, không dám nói nữa,
cô biết lời nói vừa rồi của mình đã chọc giận Kiều Trạch, hơn nữa ánh
mắt tức giận này của anh cô không thể nào quen thuộc hơn được nữa,
tay của cô sắp bị anh bóp nát, chiếc nhẫn cấn vào ngón tay cô đau nhức,
Tả Á không nhịn được cau mày nói: “Buông tôi ra, Kiều Trạch, anh làm đau tôi đấy!”
Kiều Trạch nhìn tay cô, rồi lại nhìn chiếc nhẫn, anh rất muốn nói, “Tả Á,
chiếc nhẫn này không hợp với em đâu.” Nhưng mà câu nói ấy chỉ có thể để ở trong lòng không cách nào nói ra được, sau cùng anh chán nản buông tay
cô ra, “Yên tâm, anh cũng không thích lãng phí tình cảm với em đâu!”
Kiều Trạch nói xong xoay người sải bước đi về phòng khách.
Tả Á nhìn Kiều Trạch rời đi, thần kinh căng thẳng vừa rồi mới như được
buông lòng, cô cúi đầu nhìn tay của mình, khẽ xoay chiếc nhẫn, ngón tay
bị in hằn một vòng đỏ, có chút đau. Chiếc nhẫn này hợp với cô, rất hợp!
Tả Á và Chung Dương những tưởng rằng mọi chuyện sẽ vẫn diễn ra yên bình
như vậy, nhưng, thực tế lại luôn diễn ra ngoài dự đoán của mọi người.
Giờ tan làm, Tả Á vẫn như mọi ngày theo dòng người đi xuống dưới lầu,
nhưng cô thật sự không ngờ được Lô Hi lại tìm đến cô.
“Đã lâu không gặp, nói chuyện với tôi chút nhé?” Lô Hi nói, thanh cao mà
ngạo mạn nhìn Tả Á, giống như cô là một nữ vương cao cao tại thượng,
ngồi trên đài cao quét mắt nhìn dân chúng bên dưới, mà trong mắt cô, Tả Á cũng chỉ là một trong số dân chúng nhỏ bé đó mà thôi.
Tả Á nhíu mày, cười nhạt, “Xin lỗi, tôi có hẹn rồi, không thể tiếp chuyện với cô được!”
Lô Hi thấy Tả Á định rời đi, vội giơ tay chặn đường đi của cô: “Sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô đâu, mời.”
Hai người đi tới một quán cà phê gần đó, gọi cà phê xong, cả hai người
không một ai lên tiếng. Im lặng hồi lâu, Lô Hi ngẩng đầu nhìn Tả Á, thấy chiếc nhẫn trên ngón tay cô, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu,
liền vươn tay bắt lấy tay Tả Á, cười nói: “Chiếc nhẫn đẹp quá, có điều,
viên kim cương này nhỏ hơn so với của tôi. Cưới lần thứ hai rồi mà, có
thể hiểu được. . . . . .”
Tả Á không muốn kiế