watch sexy videos at nza-vids!
Chỉ "sex" Không "yêu"

Chỉ "sex" Không "yêu"

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3213482

Bình chọn: 10.00/10/1348 lượt.

ều Trạch chỉ có thể cắn môi, không phục mà quay đầu đi,

trong mắt ngấn lệ.

Kiều Trạch nhìn thấy những giọt nước mắt uất ức của Tả Á, mắt anh khẽ trầm

xuống mang theo vẻ giễu cợt nhìn cô, vươn tay giật lại điện thoại di

động của mình trong tay cô, quơ qua quơ lại ở trước mặt cô, lạnh nhạt

nói: “Anh chỉ muốn….điện thoại di động của anh thôi. Người có thể lên

giường với anh chỉ có thể là vợ anh!” Nói xong anh buông Tả Á ra, đứng

dậy tháo cà vạt, cởi áo sơ mi, bước vào phòng tắm.

Tả Á đột nhiên được thả ra, luống cuống đứng dậy, xấu hổ nhìn theo bóng

lưng của Kiều Trạch, vung nắm đấm về phía bóng lưng anh, tức giận không

nói nên lời.

Anh ta mới vừa nói “Muốn thì cứ nói thẳng!” là đang nói điện thoại di động

của anh ta sao? Nhưng rõ ràng tay anh ta đặt lên ngực mình mà. Nghe anh

ta nói làm như mình có suy nghĩ xấu xa mà hiểu lầm ý của anh ta vậy,

thật đúng là một tên đàn ông lạnh lùng xấu xa. Tả Á vô cùng tức giận,

nhưng nghĩ đến mục đích của mình đã hoàn thành,cái đoạn video đáng xấu

hổ kia đã được xóa bỏ, cần gì phải nói gì với anh ta để chuốc lấy nhục

nhã nữa, nếu nói về sự độc miệng mình còn kém xa Kiều Trạch, cho nên

hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, tốt nhất vẫn nên trở về phòng

ngủ là hơn.

Một đêm không gặp ác mộng.

Sáng hôm sau, lúc Tả Á còn đang ngủ thì tiếng chuông điện thoại di động đột

ngột vang lên, phá vỡ giấc ngủ của cô. Cô mơ mơ màng màng ôm gối che

đầu, bịt tai, nhưng âm thanh kia vẫn vang lên không dứt.

Cuối cùng Tả Á cũng đành phải bất đắc dĩ mở mắt ra, đưa tay lục lọi trên tủ đầu giường, đôi mắt lờ đờ ngái ngủ định tắt di động đi, nhưng vừa hé

mắt ra thì chợt thấy được một đoạn video “Đặc sắc” đang hiển thị trên

màn hình.

Ai làm chuyện này thế? Điện thoại di động của cô chưa bao giờ cài đặt chức năng này cả. Vẻ ngái ngủ trên mặt Tả Á dần dần biến mất, bởi vì cô nhìn thấy rất rõ ràng, đoạn video đang phát trên điện thoại của cô chính là

đoạn video mà cô mới xóa trong máy Kiều Trạch hôm qua. Nhìn kĩ lại một

lần nữa cô chỉ hận không thể đập đầu vào đâu đó chết quách đi.

Tả Á buồn bực thở dài, chuyện gì xảy ra thế này? Không phải cô đã xóa đoạn video đó đi rồi sao? Chẳng lẽ Kiều Trạch còn lưu ở chỗ khác nữa? Nhưng

sao nó lại có thể xuất hiện trong điện thoại của cô được? Kiều Trạch,

tên đàn ông khốn kiếp, chẳng lẽ anh ta còn lưu lại trong máy vi tính,

hơn nữa ban đêm trong khi cô ngủ không biết trời đất gì còn lẻn vào

phòng lấy điện thoại di động của cô?…..Tả Á khóc không ra nước mắt, nhìn vào điện thoại mà nguyền rủa anh: “Kiều Trạch, cái đồ lưu manh nhà anh, tôi nguyền rủa anh đi xe nổ bánh, uống nước lạnh tê răng, đi nhà cầu

quên mang giấy vệ sinh, đi trên đất bị ngã…..! !”

“Khụ khụ, Tiểu Á, sao lại tức giận như vậy?”

Miệng Tả Á há to không khép lại được, lắp ba lắp bắp nói: “Ông…..ông nội!”

“Đúng vậy, sao lại rảnh rỗi ngồi đó nguyền rủa người khác như vậy…Mau ra đây

đi dạo với ông nào, nhân tiện làm tiêu tan tức giận trong người.”

Tả Á xấu hổ sắp chết, vội nói: “Vâng, vâng, ông nội chờ con một lát, con lập tức ra liền.”

Kiều Trạch, tôi bị anh hại chết rồi, vẻ mặt Tả Á như đưa đám, không biết

phải đối mặt với ông nội thân yêu của mình như thế nào…..

**

Sau sự kiện Video đó, Tả Á có gọi điện thoại cho Mạch Tử thì biết được Mạch Tử đã quay lại với A Long, nhưng dù thế nào thì tình cảm giữa hai người bọn họ đã có vết rạn nứt, hiểu lầm nhau quả thật rất đau khổ, Tả Á chỉ

biết yên lặng chúc phúc cho bọn họ, chỉ mong bọn họ biết quý trọng lẫn

nhau, cùng nhau sống thật hạnh phúc, có như vậy vết nứt tình cảm kia mới có thể dần dần biến mất.

Cô cũng đã thương lượng với mẹ mình và dượng Kiều, được bọn họ đồng ý, cô

lập tức trở về cái ổ nhỏ của mình. Nơi này rất yên tĩnh, không phải nhìn thấy cái mặt lạnh như băng của Kiều Trạch, cũng không có bất kỳ dính

dáng nào với anh nữa, thanh thản yên bình sống cuộc sống của mình. Cô

cùng tìm được công việc mình yêu thích, mặc dù tiền lương không nhiều

lắm, nhưng cũng đủ dùng. Còn Kiều Trạch cũng dường như biến mất hoàn

toàn khỏi cuộc sống của cô. Hàng ngày đi làm rồi trở về nhà, cô được trở lại cuộc sống của chính mình, đơn giản, vui vẻ, nhưng hình như vẫn lại

thiếu vắng đi cái gì đó.

Nửa tháng nay cô cũng không liên lạc với Chung Dương. Kể từ lần hai người

cùng nhau ăn lẩu từ nửa tháng trước cô không hề gặp lại anh. Cô do dự

rất lâu mới dám gọi điện thoại cho anh, nhưng mà điện thoại anh lại tắt

máy, cô đành phải gửi cho anh một tin nhắn, hỏi anh dạo này thế nào,

nhận được tin nhắn này thì gọi lại cho cô. Tả Á bắt đầu cảm thấy lo

lắng, ăn không ngon, ngủ cũng không yên, giống như người mất hồn vậy.

Chủ nhật, Tả Á ở nhà đọc sách, lướt mạng để giết thời gian, tới buổi trưa

cô cảm thấy đói bụng nên đi tới tủ lạnh tìm xem có gì ăn không, nhưng mà tủ lạnh lại trống trơn, cho nên cô đành phải thay quần áo, đi ra ngoài

mua chút đồ về làm cơm trưa, nhưng mới vừa cầm lấy tiền và túi xách

chuẩn bị đi ra cửa thì chuông cửa lại đột nhiên vang lên.

Tả Á đi tới nhòm qua khe cửa lại thấy nhìn được một người