Old school Easter eggs.
Chỉ Muốn Có Em

Chỉ Muốn Có Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322015

Bình chọn: 7.00/10/201 lượt.

i cô mới bước vào nơi hỗn loạn, đôi mắt mở to trong không gian mờ ảo, chỉ mong sao sớm tìm thấy Tú Kỳ. Hơn 10 phút sau cuối cùng cô

cũng tìm ra Tú Kỳ thì người cũng đã ướt mồ hôi.

"Tú, Tú Kỳ." Cô chen lấn giữa đám người.

"Di Hi! Sao cô lại tới đây?" Tú Kỳ vui mừng nhìn cô, cho rằng rốt cuộc cô cũng thông suốt rồi.

"Tổng, tổng giám đốc đang tìm cô đấy." Cô cố gắng hét to lên.

"Tìm tôi?" Tú Kỳ trợn to mắt, "Có chuyện gì thế?"

"Có khách hàng đến bất ngờ, muốn cô về tiếp khách."

Tú Kỳ vừa nghe thấy thì lập tức kéo cô chạy về chỗ ngồi, cầm ví da, lấy

điện thoại di động ra xem. Quả nhiên có mấy chục cuộc gọi nhỡ và cả tin

nhắn của ông chủ.

"Tiêu rồi! Tôi đi trước đây. Di Hi, nói với mọi người một tiếng hộ tôi nhé." Tú Kỳ nói xong, vội vội vàng vàng chạy mất.

"Thật đáng ghét, ông chủ đúng là thất thường. Chán quá đi!" Huệ Phương càu nhàu.

"Huệ Phương?" Bây giờ Di Hi mới để ý đến cô, "Sao cô không ra nhảy đi?"

"Thật ra tôi cũng chẳng biết nhảy nhót gì đâu, nhưng mọi người đều nhảy nên

tôi hóng hớt thôi." Huệ Phương không thích cô đơn. "Ngồi xuống nghỉ một

lát!Xem cô thở hổn hển kìa, uống một ly đi!" Huệ Phương tiện tay rót ly

rượu cho cô.

"Tôi. . . . Tôi không biết uống rượu." Lần trước

uống rượu đã phạm phải sai lầm lớn như vậy, cô không thể sa vào nữ. Sai

lầm lần đầu là ngây ngô, sai lầm lần hai là ngu ngốc.

Vì vậy Huệ Phương gọi cho cô một ly cocktail không cồn.

"Đã đến rồi thì ở lại chơi một lát rồi hẵng về! Bạn trai của Nhã Văn cũng tới đó!"

Di Hi không tiện từ chối nên đành phải ngồi thêm một lát. Nếu cô không đụng vào rượu thì cũng không sao.

Nhìn mọi người đung đưa nhảy nhót theo những kiểu cách nhau, cô cảm thấy

cũng không khó chịu lắm mà còn có phần thích thú. Cô không thể học được

những động tác nhảy tự nhiên vô cùng sức quyến rũ đó. Thật sự yêu thích

và ngưỡng mộ.

"Nhìn xem! Anh chàng cao to đứng chỗ quầy bar kia là bạn trai Nhã Văn đó."

Di Hi cố chịu đựng cơn khó chịu do ánh sáng chớp nháy, quay đầu nhìn quanh.

Bên quầy bar có rất nhiều đàn ông, người được cho là to cao đó rốt cuộc là ai?

Cố gắng nhìn cho rõ, cuối cùng cô bị hấp dẫn bởi một bóng dáng ở góc khuất nhất.

Anh ta ngồi bên quầy bar, đưa lưng về phía cô, nói chuyện với bartender có

vẻ rất quen thuộc, trong tay là ly rượu được bỏ thêm đá.

"Ông

anh, đang tìm người à?" Trong Pub huyên náo, thấp giọng nói chuyện với

nhau đã trở thành thói quen, vừa nghe rõ ràng lại khiến người bên cạnh

không thể nghe ra.

"Ai đâu?" Elliott không hề để ý, đoi mắt như diều hâu đã liếc nhìn khắp nơi trong ánh sáng lờ mờ.

"Ai đâu? Ma nữ cướp mất hồn phách của anh đó?" Jill cười nhẹ, còn giả bộ như thật!

Elliott lườm ông chủ không hề giống ông chủ chút nào kia, cười gượng rồi nói:

"Ông chủ, tôi có quen biết anh không? Bây giờ tôi mới biết anh có tính

giả bộ thân quen với người khác. Không tốt chút nào đâu!"

"Ơ! Ơ!

Còn dám chê tôi nhiều chuyện." Rồi chế nhạo nói, "Nếu đã muốn gặp thì đi tìm cô ấy đi! Cũng không phải không biết cô ấy ở đâu." Giả bộ dè dặt gì chứ, có phải là đàn bà con gái đâu.

Uống một hơi cạn sạch ly

rượu, Elliott không rảnh đáp lại lời anh ta, đôi mắt sắc bén liếc nhìn

một lượt, nhưng vẫn không thể tìm ra giai nhân trong mộng nên chẳng còn

hứng chơi bời.

"Tôi đi đây." Anh hờ hững để lại một câu rồi xoay người rời khỏi.

Đẩy cửa, anh lập tức thở dài một hơi, lần đầu cảm thấy thất bại như vậy. Cô bé đó thật sự không để ý đến mình sao? Thản nhiên như vậy sao?

Nếu không phải bởi vì hôm sau mình phải đáp máy bay trở về Anh thì mình cũng không vội vàng đưa cô ấy về nhà như vậy.

Mới nghĩ đến đây, đột nhiên có một bóng dáng nhỏ xinh khẽ khàng thoảng qua

trước mắt anh, chiếc váy tung bay khiến cô xinh đẹp như một thần tiên.

Mà cô lại không đếm xỉa đến sự tồn tại của anh!

Dù cô cố ý hay là vô tình, anh vẫn không thể chịu đựng được sự coi thường

của cô. Sải bước đuổi theo, anh ôm lấy vòng eo thon nhỏ, nghiêng người

hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đó.

Di Hi bỗng bị hôn đến mức trời đất quay cuồng, hoa mắt chóng mặt, hoàn toàn xụi lơ trong nụ hôn càn rỡ

nóng bỏng của người đàn ông đó, nhưng lại. . . .Không hề cảm thấy xa lạ?

Elliott có phần hả hê nhìn cô gái gục trên ngực mình thở gấp, lần này xem cô

còn có thể giả bộ không quen biết anh không? Mắt anh tràn đầy vẻ vui

sướng vì đã làm được.

Nếu cô muốn lấy lui làm tiến để hấp dẫn anh, vậy thì cô đã thành công rồi. Thực ra cô không cần làm vậy anh cũng mê mẩn cô rồi.

Sau khi thở dốc, dần dần tỉnh tảo lại, cuối cùng Di Hi cũng có sức để đứng

thẳng dậy. Vội vàng lùi lại đằng sau, đang định lên tiếng trách cứ thì

lại phát hiện ra khuôn mặt Tây phương đó thì lại cứng họng.

Bây. . . . .Bây giờ phải làm sao đây? Mắng anh ta tiếng bằng Trung thì liệu

anh ta có hiểu không? Đành phải tàn nhẫn trừng mắt nhìn anh ta tỏ vẻ

cảnh cáo, nhưng cô lại không biết đối với anh ta ánh mắt này kiều diễm

quyến rũ đến mức nào. Kiếp trước chắc cô cầm tinh con rắn, chỉ cần trừng như vậy mà anh đã bị thuần phục rồi. . . . . .

Di Hi nhớ tới

cảnh cáo của Tú Kỳ, cho rằng anh ta là kẻ