
on trai của bà, nên
cân lại xem mình nặng bao nhiêu.
Khi chờ cặp vợ chồng trẻ tuổi tới, lại nghe tiếng bước chân loạn xị, rồi vang lên tiếng của hai đứa trẻ con.
"Wow! Ba, đây là nhà ba thật sao? To quá, lại còn đẹp nữa!" Nhạc Phù vui vẻ quay đầu lại nhìn ba mình.
"Thích không?" Elliott cười hỏi.
"Có ạ." Nhạc Phù hưng phấn gật đầu.
Khác với vẻ tưng bừng của Nhạc Phù, An Tự lại có vẻ trầm ngâm. Cậu an phận
nắm tay cha bước đi chậm rãi, lo lắng ngẩng hỏi người cha cao lớn, "Ba,
ông bà có ghét chúng ta không?"
"Dĩ nhiên ông bà sẽ yêu mến các
con, ông bà sẽ yêu các con chết mất!" Elliott dịu dàng nắm bàn tay nhỏ
bé của con trai mà động viên.
Khi họ vào phòng khách, thấy cặp vợ chồng trung niên ngồi nghiêm chỉnh và ăn mặc chỉnh tề, Di Hi cũng không nắm chắc như chồng mình.
Khi ông bà Winston thấy nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt người nào đó, đột nhiên nín thinh.
Elliott hài lòng tiếp nhận phản ứng trong dự liệu của cha mẹ, cha mẹ của anh có lẽ trọng quyền yêu thế, ham mê tiền tài, nhưng điều họ muốn bây giờ là
cháu trai.
"Cha, mẹ, đây là vợ, con trai, con gái của con." Anh
giới thiệu với cha mẹ xong, cúi đầu nhìn hai đứa nhóc. "Chào ông bà nội
đi."
"Ông bà nội..."
"Thế nào? Như vậy em có thể yên tâm
được chưa?" Anh hôn cái gáy thơm ngát của vợ hỏi. Cho đến khi xuống máy
bay, cô vẫn lo lắng không biết mình có được cha mẹ anh chấp nhận hay
không. "Có thể yên tâm ở lại với anh không?" Đây là thỏa thuận khi họ ở
Đài Loan, nếu cha mẹ anh bằng lòng nhận cô và bọn trẻ, cô sẽ cùng anh về Anh Quốc định cư.
"Nhưng..." Cô vẫn hơi do dự.
"Bà
Winston, em không còn sự lựa chọn nào khác, em đã quên trừ chỗ này của
anh, em đã không còn nơi khác để đi sao?" Anh đắc ý cọ vào gáy cô.
"Ai nói? Em còn có thể tới chỗ ba mẹ nuôi ." Cô không phục nói, trước khi
tới Anh, cô đã nhận ông bà Lâm là cha nuôi mẹ nuôi rồi.
"Ồ! Vậy
anh cũng phải có trách nhiệm với ba mẹ nuôi, em đừng mơ vứt anh ở ngoài
cửa. Hơn nữa, không phải chúng ta đã nói rồi sao, nếu em nhớ ba mẹ, nhớ
nhà, nhớ ba mẹ nuôi, anh sẽ đưa em về Đài Loan bất cứ lúc nào?"
"Nhưng, lợi dụng con như vậy không phải quá hèn hạ sao?" Cô vẫn lo lắng, người
không mù đều biết, cha mẹ anh vì hai đứa bé mới thỏa hiệp.
"Bởi vì anh là gian thương! Dĩ nhiên anh chỉ có thể tính toán chắc ăn." Anh cười nhẹ, ôm vợ vào lòng.
Cô gật đầu phụ họa. "Đúng, anh là gian thương."
"Wow, anh chỉ khiêm nhường mà thôi, em không an ủi anh còn chưa nói, lại còn bỏ đá xuống giếng nữa!"
"Bởi vì anh rất gian trá!" Nghe những người xung quanh nói, biết được những
chuyện anh làm vì cô mấy năm nay, cô vừa tức giận vừa đau lòng vừa uất
ức. Anh thật sự rất gian trá, tại sao có thể nhân lúc cô không biết mà
làm nhiều chuyện cho cô như vậy.
"Anh thật sự rất gian trá, nhưng anh muốn cho em biết một bí mật."
"Bí mật gì?"
"Mặc dù em không nhớ rõ, nhưng anh vẫn muốn nói, anh vốn không muốn nói cho em..."
"Chuyện gì vậy?" Cặp mắt của cô bỗng sáng bừng, bắt đầu tò mò.
"Anh... Anh không phải là người đàn ông đầu tiên của em!"
Cô hơi cứng đờ, cô cũng biết, đàn ông nào cũng để ý, mặc dù miệng nói không thèm để ý.
"Em vẫn luôn cho là như vậy, nhưng thật ra là anh."
Cô ngẩn ra, đôi mắt bi thương biến thành nghi ngờ.
"Lần đầu tiên gặp em ở 'Rừng Na Uy', anh đã anh em sạch sành sanh rồi. Lần
thứ hai gặp em... cũng chính là lần anh trói em lên xe đó, thật ra là
lần thứ hai của chúng ta, nhưng anh không ngờ rằng em không nhận ra anh. Anh quá tức giận nên cố ý gạt em..." Anh bộc bạch.
Sau khi nghe anh nói xong, cô đã tức giận lại còn không cam lòng, anh có biết cô lo lắng biết bao lâu không.
"Vậy tại sao bây giờ lại nói cho em biết?"
"Bởi vì bây giờ em đã mất trí nhớ, ta nghĩ bây giờ nói cho em biết, có lẽ em không tức giận như vậy nữa." Anh dừng lại một chút, nhìn người vợ không rõ tâm trạng trong lòng mình. "Em có giận không?"
Cô mỉm cười, một nụ cười chân thành xinh đẹp, vô cùng hấp dẫn.
"Sao em có thể giận anh được chứ?" Cô không nỡ.
"Vậy thì tốt." Anh thở phào nhẹ nhõm.
Cô gái được anh ôm trong lòng nhẹ nhàng cong khóe miệng.
Cô không nỡ, cũng không thể giận anh, buồn anh, cô chỉ có thể trả thù từng chút một.
Lúc nào mới chịu cho anh biết cô đã khôi phục tất cả trí nhớ đây? Lúc nào
mới chịu cho anh biết anh không cần phải mua hoa hồng trắng đặt lên đầu
giường nữa đây?
Có lẽ mười năm... Hai mươi năm... Thì phải xem biểu hiện đã!
Cô thật sự không phải đang giận anh.
Cô chỉ là quá yêu anh mà thôi......
*HẾT TRUYỆN*