
nào đó biết đâu sẽ mở mày mở mặt với người ta nhỉ!" Huệ Phương không thể
dằn được mà nói ra giấc mộng không thể thành hiện thực của mình.
Con gái ở cái xứ Đài Loan này may mắn như Nhã Văn cũng không nhiều, bởi vì
ánh mắt xem xét phụ nữ Phương Đông của đàn ông Âu Mĩ thực sự rất kỳ lạ
đến nỗi không ai không biết điều đó.
Thật lòng mà nói, trong mắt
người Đài Loan, Nhã Văn không hề có chỗ nào được gọi là xinh đẹp cả. Cô
ấy không mập nhưng lại khá đầy đặn, làn da ngăm đen, dáng người thì nhỏ
nhắn. Nhưng bù lại cô có một đôi mắt phượng, mũi không cao còn miệng thì quá rộng. Nghe nói người đẹp Đông Phương trong mắt của người Âu Mĩ
chính là kiểu người như thế. (kg fai nge đồn đâu mà thực sự đúng là thế
đó các bạn, đa số dân Tây họ thích con gái Châu Á kiểu nhỏ người, da
ngăm đen nhưng ăn mặc thì chơi rất nổi, đặc biệt là hơi dơ dơ nữa hehe)
Trời cao thật công bằng, mặc dù Huệ Phương nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng trong
mắt người nước ngoài lại giống như trẻ con, nhất định không có duyên với người nước ngoài. Nhưng cô vẫn thấy rất thắc mắc, trong mắt người nước
ngoài thì Nhã Văn chính là mẫu người đẹp, vậy còn những người ở trong
mắt người Đài Loan được cho là xinh đẹp lung linh được người người
ngưỡng mộ rốt cuộc là kiểu người thế nào trong cái nhìn của người nước
ngoài?
"Haiz, người nước ngoài chưa chắc đã tốt, quan trọng nhất
vẫn là người đối tốt với cô." Di Hi cười an ủi. Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc giao thiệp với các quý ông Âu Mĩ. Bởi vì cô thật sự cảm thấy tự ti với tiếng Anh của bản thân, hơn nữa tình cảm và hôn nhân của người nước ngoài xem chừng quá tùy tiện, cô không thể chấp nhận được.
"Nói
không sai. Nhưng, cô có thấy bạn trai của Nhã Văn không? Trời ạ! Tôi
chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy. Vừa cao to, vừa biết
quan tâm, cứ y như hoàng tử đó! Cô không thấy dáng vẻ đắc ý khoe khoang
của Nhã Văn, hạnh phúc đến độ khiến người ta muốn cắn cô ấy một phát."
Huệ Phương nghĩ đến cảnh tượng đêm đó, không kiềm được mà nở nụ cười mê
mẩn.
"Tôi không được gặp, đẹp trai như vậy thật sao?" Ai cũng
thích ngắm trai đẹp, Di Hi cũng không ngoại lệ. Nhưng bình thường cô chỉ dám đứng từ xa nhìn mà không dám tiếp cận, tính cách quá mức bị động
đến nỗi bạn bè đặt biệt danh cho cô là "Diệp Di Hi nhát như cáy.”
"Đẹp trai lắm! Cứ như món quá rời từ trên trời xuống đó." Huệ Phương không
kiềm lòng được mà dùng từ ngữ phổ biến từ thời nảo thời nào.
Di Hi che miệng cười khẽ, "Thần kỳ vậy sao? Tiếc là tôi không được gặp."
"Đúng vậy, thật đáng tiếc! Nhưng không sao, lần này bạn trai của Nhã Văn sẽ ở lại Đài Loan tương đối lâu, mọi người hẹn cuối tuần này đi thác loạn
một trận nữa. Bởi vì tuần trước anh ta có chuyện phải đi trước, nên tuần này không thể không đền bù."
"Hai người quen nhau bao lâu rồi?"
Yêu xa, thật vất vả! Phụ nữ lại không có gì bảo đảm, cô thật sự không
hiểu tại sao Nhã Văn có thể dũng cảm màu đầu tư vào tình yêu này. Nghe
nói cô ấy từng yêu đương người nước ngoài được hơn hơn tám tháng rồi bị đá. Không phải mọi người đều nói một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây
thừng sao? Nhã Văn thật dũng cảm, không sợ trời không sợ đất mà thử lại
lần nữa.
"Mới hơn hai tháng. Tuần này đi tiếp nhé! Có cơ hội nhìn trai đẹp, bổ mắt thế còn gì!" Huệ Phương khuyến khích.
Di Hi xin miễn cho kẻ bất tài mà xua tay, cười từ chối, "Mọi người cứ đi chơi đi! Tôi không hợp với những nơi như vậy lắm."
"Rất ồn, với cả tôi cũng không quen với mùi thuốc lá." Tệ nhất chính là mới
tới lần đầu đã dấn thân vào hàng ngũ tình một đêm rồi, sao cô dám đi
tiếp chứ?
"Thôi không ép cô nữa, nói thật là chúng tôi cũng thấy
cô không hợp với chỗ đó. Cô hiền lành như vậy, đến những nơi như thế
thật sự không hợp. Vậy đi! Nếu Nhã Văn có hình thì bảo cô ấy mang tới
cho cô xem, xong rồi hâm mộ cũng chưa muộn." Huệ Phương rất có nghĩa khí mà chia ngọt sẻ bùi.
Cô cười cám ơn, không bao lâu sau Nhã Văn
vui vẻ đến công ty. Bây giờ cả công ty đều biết bạn trai cô đẹp trai đến mức nào, nên cô lại càng nở mày nở mặt. Trước khi ông chủ đến, cô khẳng khái chia sẻ với toàn bộ phái nữ trong công ty về tình yêu ngọt ngào
với bạn trai nước ngoài của mình, thiếu chút nữa mở lớp "Làm thế nào để
cua được bạn trai nước ngoài chất lượng cao".
Di Hi không có hứng hóng hớt. Thứ nhất bởi vì cô thật sự không hứng thú với chuyện yêu
đương người nước ngoài, thứ hai vẫn còn buồn rầu vì hành động tuỳ tiện
của mình. Mặc dù cô mơ mơ màng màng, nhưng cũng biết rõ mình không từ
chối người ta. Nếu như không phải cô nằm mơ, cô nghĩ hình như anh ta còn hỏi mình có đồng ý hay không nữa.
Haiz. . . .Thật sự muốn mất trí nhớ luôn.
Cô là người có tư tưởng bảo thủ, không ủng hộ hành vi tình dục trước hôn
nhân. Nhưng cô không chỉ có tình dục trước hôn nhân, mà còn trải qua
tình một đêm với một người đàn ông không biết dáng vẻ ra sao, càng nghĩ
càng đau.
Nuốt nỗi đau thương, ép mình phải tập trung vào công
việc. Chuyện cũng xảy ra rồi, dù nghĩ thế nào cũng không thể vãn hồi
được. Cô lại có tính để tâm vào chuyện vụn vắt, nếu như kh