XtGem Forum catalog
Chỉ Muốn Có Em

Chỉ Muốn Có Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322085

Bình chọn: 9.5.00/10/208 lượt.

ông quên đi e

rằng càng nghĩ càng thấy ấm ức.

Thời gian bận rộn luôn trôi qua

nhanh chóng, thứ hai lại càng bận rộn, cô không ngừng liên lạc với nhà

máy bên phía Nhật Bản, bề bộn một lúc đã đến bữa trưa.

Tiếng chuông 12 giờ vừa vang lên, điện thoại trên bàn người nào đó cũng vang lên, là Từ Nhã Văn.

Đang photocopy, cô thấy Nhã Văn đột nhiên nở nụ cười ngẩn ngơ. Quả nhiên

tình yêu làm cho phụ nữ đẹp hơn, giờ phút này cô cảm thấy Nhã Văn cực

đẹp.

"Hon¬ey, where ¬are y¬ou?" Giọng nói nũng nịu giận dỗi này

khiến cô không thể tưởng tượng nổi. Nhã Văn luôn phóng khoáng, tác phong cương quyết lại có thể nói chuyện bằng giọng buồn nôn thế này.

"Di Hi, hồn cô lại bay đâu rồi." Huệ Phương đi tới bên cô, vỗ vỗ người có

mắc bệnh tâm hồn treo ngược là cô đây, chỉ chỉ đồng hồ."Đi ăn cơm thôi!"

"Ừ. . . .Tôi photo nốt đống này là xong rồi." Cô hoàn hồn trở lại, chuyên tâm photo những báo cáo mà buổi chiều cần dùng.

"Tôi chờ cô ở ngoài cửa!"

Buổi trưa hàng ngày luôn là lúc các đồng nghiệp nữ bàn tán đủ thứ chuyện.

Mặc dù tỷ lệ nam nữ trong công ty mất cân đối nghiêm trọng, nhưng lại

không có chuyện cãi vã tranh chấp, mà các cô lại cực kỳ hòa thuận. Vả

lại tranh cãi cũng chỉ từ đàn ông mà ra, cũng là nguyên nhân khiến boss

đau đầu.

Lúc tới cửa, mọi người đã tụ tập đông đủ, chỉ chờ có mỗi mình cô. Vừa tiếp xúc với ánh mặt trời chói mắt bên ngoài, cô nhíu mày

dằn lại cảm giác muốn hắt hơi.

Có người tinh mắt phát hiện Nhã

Văn ở 50 mét phía trước, kéo theo một người đàn ông cao hơn cô ta rất

nhiều. Những sợi tóc vàng tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, có vẻ cực kỳ mềm mại, nhưng lại khiến Di Hi ngẩng đầu nhìn theo bản năng choáng

váng một hồi.

"Thảo nào cô ấy vừa nhận điện thoại lại vui mừng như vậy, thì ra bạn trai hẹn cô ấy đi ăn cơm."

Trước kia cứ đến trưa Nhã Văn lại vội vã chạy về nhà viết mail, chỉ có thể

đọc thư, nghe giọng mà không thấy người mà không cô đơn sao?

Coi

như bạn trai thỉnh thoảng tới Đài Loan làm việc, cùng ăn cơm với cô, xem vài bộ phim, như vậy có thể đền bù quãng thời gian chờ đợi dài dằng dặc sao?

"Di Hi, cô lại ngẩn người rồi." Tú Kỳ không biết phải làm sao. Hành vi này rất gay go, cô chưa từng ai bệnh nặng hơn Di Hi.

Cô vội quay đầu lại cười với Tú Kỳ, "Hôm nay có ăn cơm không?"

Đợt trước Tú Kỳ tình thất tình, bởi vì bạn trai không muốn nhắc tới chuyện

kết hôn, mà Tú Kỳ đã tới tuổi phải lấy chồng. Vì không thể kết hôn mà

tàn đàn xẻ nghé, đau lòng mất bao lâu, cả ngày không thiết ăn uống, tối

cũng ngủ không yên, cực kỳ tiêu cực. Dạo gần đây mới khá khẩm hơn chút.

"Ăn." Vẻ mặt Tú Kỳ cũng tươi tắn hơn, dường như đã vượt qua đau thương, len

lén ghé vào tai cô thì thầm: "Tôi vừa quen bạn trai mới."

Di Hi kinh ngạc nhìn cô, nhanh như vậy!

"Đối xử với tôi rất tốt!" Tú Kỳ thần bí lại không giấu được vẻ vui mừng đáng yêu, khiến cô không khỏi bật cười.

"Không có chuyện gì nữa chứ?" Ý là chuyện với bạn trai cũ.

Tú Kỳ đảo mắt suy nghĩ, lắc đầu ngao ngán, "Không biết, hình như Tiểu Hồ

Tử có vẻ hối hận." Tiểu Hồ Tử là biệt danh cô đặt cho bạn trai cũ.

Còn có phần lưu luyến, Di Hi không thích, nhưng cô cũng không thể đính chính tình cảm của người khác.

"Không để bản thân tổn thương nữa là được." Cô nghe Tú Kỳ nói, cảm thấy Tiểu

Hồ Tử là kiểu đàn ông bốc đồng. Bởi vì Tú Kỳ hơn tuổi anh ta sao?

"Ừ." Tú Kỳ gật đầu, sóng vai cùng đi, hỏi: "Di Hi, cô có muốn quen bạn trai không?"

Cô gật đầu không ngần ngại.

"Nhã Văn nói cô ấy còn có mấy người bạn rất tốt, muốn giới thiệu cho cô, có được không?"

Cô lắc đầu nguầy nguậy.

"Sao vậy?"

"Tiếng Anh của tôi không tốt lắm." Cô không tốt nghiệp khoa tiếng Anh giống Tú Kỳ, bảo cô nói Hello cũng thấy ngượng mồm.

"Nhân dịp luyện tiếng Anh cũng được mà." Tú Kỳ nói rất khẳng khái.

"Ây da, không được đâu."

"Cứ thử xem! Có lẽ cô cũng thay đổi cách nhìn, tôi sẽ xem trước rồi nói cho cô biết."

Cô chỉ có thể cười khổ, nếu quen với bạn trai mà còn phải đi mò từ điển thì không phải quá vất vả sao? Ngày chủ nhật, xử lý

xong công việc cuống cùng đã hơn 10 giờ, trong phòng làm việc chỉ còn

lại trợ lý giám đốc, kế toán và cô. Vừa thu dọn bàn xong chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi thì điện thoại lại vang lên.

Thì ra là tổng giám đốc

lo lắng nên gọi điện tìm Tú Kỳ, bởi vì bất chợt có vị khác người Mỹ cần

tiếp đón, vốn hẹn lịch thứ hai nhưng lại chuyển sang hôm nay. Tú Kỳ là

thư ký tiếng Anh cần đi theo phiên dịch, nhưng gọi điện thoại mà không

có ai nghe máy. Mà người nhà cô cũng nói sau khi tan sở cũng không về

nhà.

"Di Hi, cô có biết làm sao để liên lạc với Tú Kỳ không?" Giọng nói của tổng giám đốc rất gấp gáp.

Cô vốn đã quên nhưng cấp trên hỏi như vậy, làm cô nhớ tới bữa tiệc hôm từ

hai mà Huệ Phương nói, vì vậy đồng ý với ông chủ đi tìm Tú Kỳ.

Cô gọi mấy cuộc điện thoại cho những đồng nghiệp có thể sẽ ở cùng với Tú

Kỳ, nhưng không thể liên lạc được. Vội vã quẹt thẻ nhân viên rồi bắt một chiếc taxi chạy thẳng tới "Rừng Na Uy". Cô nghĩ có lẽ Pub quá ồn ã nên

không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Đứng ngoài cửa, hít sâu

một hơi rồ