Chỉ Muốn Có Em

Chỉ Muốn Có Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322203

Bình chọn: 7.5.00/10/220 lượt.

i chứ? Bé cưng à, anh nói là anh muốn đi bao giờ."

Cô ngước đôi mắt sưng vù lên nhìn anh, nhỏ giọng lên án: "Anh mặc quần áo....."

"Mặc đồ không có nghĩa là anh muốn đi, anh chỉ ăn mặc chỉnh tề mà thôi, bởi

vì anh sợ em nghĩ linh tinh về anh!" Anh nói hài hước, cuối cùng vẫn

không nỡ để cô khóc. Mặc dù bị cô hiểu lầm anh không biết phải cảm nhận

thế nào, nhưng so với nước mắt của cô thì không gì đáng giá cả. Nghiêm

khắc mà nói, làm cho cô hiểu lầm như vậy là lỗi của anh, anh không nên

khiến cô có cảm giác anh tới vì muốn lên giường này. Anh cảm thấy rất có lỗi, bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ từ từ chứng mình anh không chỉ muốn

thân thể của cô.

Cô tưởng thật nhìn quần áo của anh, gật đầu.

Anh bị cô chọc cười, ôm lấy thân thể mảnh khảnh của cô, dùng mũi cọ cọ vào cô. "Bảo bối, em đáng yêu quá!"

Cô không hiểu sao tâm trạng của anh lại thay đổi như nước sông so vói mặt

biển vậy, mới lúc trước rõ ràng sắc mặt còn xanh mét như muốn chém

người, nhưng bây giờ lại cười hì hì bảo cô dễ thương. Không hiểu ra sao

nữa.

"Anh còn giận em không?" Có ít người giận quá hóa cười, cô lo anh là một người trong số đó.

"Ừ.....Còn một chút."

"Nhưng......Anh đang cười mà." Cô hơi sợ mà lùi về sau.

"Bởi vì em rất đáng yêu!" Anh nói xong, hôn chụt lên môi cô, "Em chưa ăn cơm phải không?"

Cô vốn định gật đầu, nhưng gật rồi lại lắc, cô nhớ ra mình vừa ăn một cái bánh bao.

"Như vậy là có hay không, ngôn ngữ của các em thật khó hiểu." Có lúc gật đầu mà cũng không phải là gạt, có lúc lắc đầu những cũng không phải là lắc. Thật phức tạp.

"Em ăn rồi."

"Ăn gì?"

"Bánh bao."

"Như vậy cũng không phải là bữa chính, cũng chỉ ăn nhẹ mà thôi." Anh sửa lại quan niệm sai lầm này của cô. Ở quốc gia của anh, bữa tối rất quan

trọng, có khi ăn một bữa cũng mất hai giờ, mà cô lại học con chuột nhỏ

gặm bánh bao trừ bữa, "Chúng ta đi ăn cơm nhé?"

"Em không

đói....." Cừu non nũng nịu gục trong lòng anh. Nhớ nhung hai tuần, bây

giờ mình đang ở trong lòng anh, có cảm giác không chân thật. Cô phải nhớ cảm xúc dịu dàng này.

Cuối cùng đã biết tại sao phụ nữ lại thích yêu đương như vậy, thì ra cảm giác được cưng chiều lại ngọt ngào đến

thế, khiến cô không nỡ buông tay.

"Nhưng anh đói, em ăn cơm cùng

anh nhé?" Mặc dù thật ra anh muốn ăn cô hơn.... Anh phải mau chóng đưa

cô ra khỏi căn phòng này. Cô chỉ mặc áo ba lỗ mỏng tang với chiếc quần

short bó sát người, thậm chí cô còn không mặc áo ngực! Nếu đợi thêm chắc sớm muộn gì anh cũng không kìm lòng được mà xông lên. Vừa mới bị cô

hiểu lầm, anh cũng không muốn khiến cô thật sự cho rằng giữa hai người

ngoài tình dục không còn gì khác. Huống chi cô quá gầy, xương rất nhỏ

nhắn, khiến người ta dễ dàng nhầm rằng cô là vị thành niên, không chịu

khó vỗ béo sao được chứ.

"Được rồi...." Cô không bao giờ từ chối được anh, huống chi mình thích anh như vậy, "Em đi thay đồ đã."

Anh cản cô đi tìm quần áo, lấy một cái hộp từ trong hành lý của mình ra đưa cho cô.

"Thay đi." Anh khẽ thúc giục.

Cô ngoan ngoãn đi thay bộ váy cả người hở vai màu hồng nhạt, cổ chữ V

không quá thấp, để lộ xương đòn vai xinh đẹp và bờ vai duyên dáng. Làn

váy dài đến gối gợn sóng, tung bay theo gió.

Anh thỏa mãn nhếch miệng lên, tiến lên ôm cô.

"Em đẹp quá, bé yêu à." Thoạt nhìn giống như công chúa, ưu nhã nhưng không mất vẻ phong tình.

"Phải, phải mặc thế này à?" Rõ ràng đây là váy dạ hội ngắn, mình có đi dự tiệc đâu.

"Như vậy rất đẹp, thế giới này không có cô gái nào, không có công chúa nào

có thể sánh bằng em." Hơn nữa còn là công chúa của anh.

Mặc dù lời anh nói thật giả không rõ nhưng hai má cô vẫn đỏ ửng vì được khen.

Cinderella trong cổ tích chắc hẳn cũng có tâm trạng như vậy. Elliott không chỉ đưa

cô đi ăn cơm, mà còn đưa cô đến câu lạc bộ anh thường ghé qua. Đó là nơi tự hội của khách ngoại lai, hầu hết là người có quốc tịch nước ngoài,

hơn nữa cũng ăn mặt hết sức trang trọng. Bây giờ rốt cuộc cô cũng hiểu

tại sao anh lại kiền trì muốn cô mặc bộ váy này rồi. Mọi thứ ở nơi này

đều khiến Di Hi cảm thấy hoa mắt, bên tai truyền đến thứ ngôn ngữ mà cô

không hiểu. May mà Elliott ở bên cô từ đầu đến cuối.

Điều gay go

chính là khi hai người xuất hiện, hầu như tất cả mọi người đều nhìn về

phía họ. Điều này khiến cô suýt nữa té xỉu, cũng nhận ra bản thân căng

thẳng đến mức không cười nổi.

Có vẻ anh là người đi đến đâu cũng

gây chú ý, nhưng hết lần này đến lần khác cô sợ nhất trở thành tiêu điểm bị nhìn chằm chằm. Cô rất dễ mất bình tĩnh, căng thẳng sẽ khiến cô phạm lỗi, cô hông muốn làm trò cười khiến anh bị mất mặt

Elliott cúi

đầu cười khích lệ cô, nắm chặt bàn tay mềm mại như cây cỏ mà không hề

buông ra một khắc nào. Điều này cho cô thêm dũng khí, nhưng dường như

vẫn không đủ, cô vẫn luôn run rẩy!

Di Hi ngước đôi mắt như nai con nhìn anh cầu cứu, như thể đang hỏi anh: Phải thế này sao?

Anh mỉm cười cho đáp án khẳng định.

Cô vừa thất vọng vừa ủy khuất trề môi ra. Anh thật xấu xa, chẳng nói cho

cô biết gì cả, khiến cô có cảm giác như mình xông vào cái động đen tối

trong trong thế giới lấp lá


The Soda Pop