
h bỗng sững người. Chờ.....Chờ chút, cô bé này cũng quá thờ ơ với chuyện
của anh rồi! Hai người đã thân mật như vậy mà bây giờ cô lại nói "Thì ra là người Anh"?
Nhẫn nhịn! Mình là đại trượng phu, chuyện nhỏ không nhẫn chuyện lớn khó thành.
Cô bé này thoạt nhìn rất nhát gan, lại còn đang ở trong trạng thái tâm
trạng không ổn định, không thể bị kích động. Nếu làm cô sợ, không cẩn
thận cô lại khóc cho xem, mình cũng không muốn như vậy.
"Nè....
Anh có thể nói cho tôi biết anh tên là gì không?" Mặc dù biết mình không có tư cách hỏi quá nhiều, nhưng cô cũng không muốn đến cuối cùng vẫn
không biết tên anh!
"Elliott!" Nhịn!
Cô lẩm nhẩm đọc lại mấy lần, quyết định bỏ cuộc, "Khó đọc quá đi.... Tên tôi là Diệp Di Hi."
Anh nheo mắt lại, có định sau khi đứng nghiêm nghỉ rồi đến màn giới thiệu
bản thân hả? Cô ấy nghĩ rằng mình tệ đến mức không biết tên cô ấy hay
sao?
"Anh biết." Giọng điệu hơi cao.
Cô ngạc nhiên nhìn anh. "Làm sao mà anh biết được?"
"Anh tự biết." Không muốn khiêu chiến sức chịu đựng của anh.
"Anh về nước làm gì thế?" Mặc dù không nên hỏi nhưng vẫn muốn hiểu anh thêm chút.
"Làm việc." Giọng nói có chút bực mình.
"Anh.....Anh đừng khó chịu, em không định làm gì đâu, em chỉ tò mò thôi. Em không
hỏi nữa." Nhận thấy anh rất khó chịu, cô đâm ra lo sợ. Cô không cố ý hỏi han quá nhiều chuyện, cũng không định thám thính chi tiết của anh để về sau quấn chặt lấy, nếu anh không thích cô hỏi vậy cô không hỏi là được.
Sợ bầu không khí bị mình làm bế tắc, cô vội vàng nói tránh đi: "Anh.....
Làm sao anh biết em ở nhà vậy?" Rõ ràng cô đã tắt hết đèn rồi.
"Em còn đi đâu được nữa?" Anh tức giận nói. Cô bé ngoan ngoãn này hai lần
trước cũng coi như chui nhầm vào đầm rộng hang hổ, may là bị anh ăn
được. Nếu không anh hoàn toàn không dám tưởng tượng đến cảnh có người
khác đưa cô đi.
Anh nói như vậy làm cô cảm thấy rất bồn. Anh nói
không sai, một người nhàm chán như cô có thể làm gì chứ? Cô không có
bạn, tính cách cũng không hoạt bát, thậm chí còn không biết cách nói
chuyện với mọi người, ai rủ cô đi chơi chứ.....
"Đúng vậy.... Em
thật sự không có chỗ nào để đi...." Cho nên có phải anh thấy cô đáng
thương, vội tới giải sầu với cô? Mặc dù cô đã sống trong thế giới một
mình mấy năm nay, nhưng cô cũng không phải hoàn toàn không hiểu. Việc
anh làm có nghĩa là thương hại? Có phải không? Ngay cả cô cũng cảm thấy
xót xa cho mình chứ đừng nói gì đến anh.
Chỉnh đốn lại tâm trạng, cô ép mình phải cười với anh.
"Vậy còn anh? Sao anh lại tới đây?" Thoạt nhìn đã thấy anh là người có cuộc
sống phong phú, làm sao có thể bằng lòng hi sinh tối chủ nhật tới tìm cô chứ?
"Em nói xem?" Cô ấy còn dám hỏi mình thế ư? Anh vừa xuống
máy bay đã chạy thẳng đến chỗ cô. Cô cho rằng nhờ ai mà anh phải đẩy
nhanh công việc cần giải quyết trong ba tuần xuống còn hai tuần chứ?
Anh là cao thủ trong việc khiến người khác đau lòng, chỉ cần hai ba câu đã
khiến cô tổn thương. Anh hỏi ngược lại khiến cô không biết phải đáp lại
ra sao. Có thể nói thẳng không? Nói thẳng câu trả lời khiến người khác
cũng như chính bản thân mình đau lòng.
"Em không biết....." Cô làm bộ không thèm để ý mà cười.
"Đừng cười thế, xấu lắm!" Anh vươn tay vuốt ve nụ cười gượng của cô, cô đang che giấu điều gì?
Cô vội cúi đầu xuống, cố nuốt lại nỗi nghẹn ngào sắp sửa bật ra khỏi cổ
họng. Cô cũng không muốn cười giả dối như vậy, cô cũng cảm thấy như vậy
rất xấu, nhưng gần đây cô đã có thói quen này. Bởi vì.....Bởi vì nếu
không cười thì cô sẽ bật khóc mất.
Nước mắt của cô rơi xuống mu bàn chân của anh, cảm giác ẩm ướt khiến anh phát hiện ra anh lại thành công chọc cô khóc.
"Sao lại khóc rồi? Trả lời câu hỏi của anh khó như vậy sao?"
Cô lắc đầu. "Em sợ....Sợ anh sẽ khó chịu."
"Không sao, anh không sợ."
"Nhưng, nhưng, em càng sợ mình sẽ khó chịu."
"Câu trả lời gì khiến cả hai ta đều cảm thấy khó chịu chứ? Nói cho anh biết đi, tại sao anh lại đến đây?"
"Bởi vì.....Anh, anh muốn lên giường với em...." Không nghĩ ra lý do nào
khác, ngoài thương hại, thật ra cũng bởi vì cô dễ dàng lên giường không
phải sao? Cô không từ chối anh, cho nên anh cũng coi cô là loại phụ nữ
tùy tiện.
Elliott không phải không thừa nhận, lúc đầu anh cũng
đến vì muốn ân ái với cô, nhưng anh là đàn ông mà! Mặc dù anh không thể
có lỗi với ý nghĩ của mình, nhưng.....
Anh không nói không rằng mà buông cô ra, đi tới trước cửa lấy hành lý của mình, tìm quần áo bắt đầu mặc.
Anh muốn đi, điều này làm cô khóc càng thương tâm hơn.
Đôi mắt to mơ màng của cô lén nhìn nhất cử nhất động của anh. Quả nhiên anh ấy đã tức giận, bởi vì cô đã khiến anh tức giận. Cô tự làm mình lâm vào khốn cảnh, cô không muốn anh rời đi. Nhưng nếu cô mở miệng giữ anh lại, có phải như vậy sẽ tỏ vẻ cô không ngần ngại làm bạn tình của anh không? Cô không muốn như vậy, cô không muốn chỉ làm bạn tình của anh.
Sau khi mặc đồ xong, anh không đi ra cửa mà xoay người lại đi về phía cô, ôm chặt cô vào lòng.
"Anh không định đi sao?" Cô khóc lóc rồi hỏi như một cô bé, trong mắt đầy vẻ khó hiểu.
"Ai định đ