Insane
Chị Kế Của Lọ Lem

Chị Kế Của Lọ Lem

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323471

Bình chọn: 9.5.00/10/347 lượt.



quen mắt.

Cô tuyệt đối đã gặp qua ở đâu!

Nhưng, quần áo khéo léo lại tinh xảo như thế, hình thức khác biệt như thế, với thẩm mỹ của ông ta mà nói thì chỉ cần gặp qua sẽ không quên…… Từ từ!

Quần áo! Nếu không phải quần áo thì……

Chiếc đĩa đột nhiên

rơi xuống đất tạo nên một âm thanh chói tai, Sriranda đứng lên nhìn

Jawen ngồi đối diện, khó nén khiếp sợ trong lòng, một chữ từ trong cổ

họng bức ra : “Hugo?”

“Bingo! Chúc mừng! đáp án đúng.” Jawen dùng khăn tao nhã lau miệng, mỉm cười nói,“Muốn thưởng không ? Cô gái nhỏ của tôi.”

– thế nhưng thật sự sẽ là nó!

Thủ hộ thần của Cinderella, con chim đáng ghét thích thuyết giáo, sao nó lại ở chỗ này?

Liếc mắt nhìn pho tượng trong góc, lúc trước nó nói đó chính là Helen, cô

còn tưởng rằng là đang nói giỡn, hiện tại xem chừng đó thực là sự thật.

Nó chẳng những biến thành người, còn đem bức tượng biến thành vật sống……

Tất cả hết thảy, đến tột cùng là vì cái gì?

Trong lòng cô tràn đầy nghi hoặc, nó lại càng thêm dương dương tự đắc, làm

cái động tác tay nói : “Đừng giật mình như vậy, cô gái nhỏ của tôi,

những món ăn này không phải là tôi dùng ma pháp biến ra , không chê thì

nếm thử một chút, nếu không không phải quá lãng phí sao?”

Sriranda theo dõi nó, nửa ngày mới ngồi trở lại một lần nữa.

“Thế này mới đúng. Cô là người duy nhất mà tôi thấy có năng lực khống chế

bản thân mình rất tốt, đừng làm cho tôi thất vọng.” Hugo xao xao chiếc

chuông vàng nhỏ, lại có mấy đĩa bánh ngọt được bưng lên bày đầy một bàn.

Chờ sau khi người hầu rời đi, Sriranda mới mở miệng hỏi : “ Vì sao ngài lại đến Florence?”

Ánh mắt Hugo loan loan, cười meo meo : “Đương nhiên là vì theo cô mà đến.”

“ Trò đùa này không buồn cười chút nào.”

“Không buồn cười, vậy thì không phải trò đùa. Sao? Không tin mình có mị lực lớn như vậy?”

Cô bỗng nhiên cảm thấy phiền não, nếu đối phương là người, có lẽ cô còn

biết nên ứng đối thế nào, nhưng giờ phút này, kẻ đang ngồi trước mặt cô

tận tình hưởng thụ mỹ thực nhân gian này chính là một vị thần.

Ngay cả tranh cãi đều biến thành một loại tra tấn.

“Tôi nghĩ giữa chúng ta cũng không có việc gì để nói, tôi muốn đi về.” Cô

đẩy bàn ra, đứng dậy, Hugo cách không khí làm cái động tác chụp vai nhấn xuống, nhất thời có hai lực lượng mềm nhẹ áp lên vai của cô, bức cô một lần nữa ngồi xuống.

“Đừng nóng giận, cô gái nhỏ của tôi. Tôi quả thật là theo cô đến , thần là không nói dối .”

“Như vậy, lý do?”

“Muốn nhìn xem cô đến tột cùng có thể tạo nên thành tựu thế nào, tôi đối với cô tràn ngập tò mò.”

“Như vậy ngài hiện tại thấy được?”

“Thấy được, tôi thực vừa lòng.” Hugo giảo hoạt cười, chậm rãi nói,“Chỉ là,

nếu như cô cho rằng tất cả những thứ trước mắt đều là dựa vào tự thân cô cố gắng mà sáng tạo ra thì…sai lầm rồi.”

Sriranda nhíu mày : “Có ý gì?”

“Mượn ván bài tối hôm qua mà nói, cô thật sự nghĩ rằng con bài cuối cùng của

cô là A, là bằng vào sự tính toán kĩ lưỡng chính xác của cô sao?”

Tâm Sriranda lập tức trầm xuống,“Là ngài ra tay?”

“Còn có lần tai nạn trên biển đến Babylon kia, cô cho rằng có thể may mắn ngay lập tức có con thuyền cứu viện đi qua sao?”

“Cũng là ngài làm?”

Hugo mỉm cười.

Nụ cười này so với tất cả giải thích gì đều tàn khốc hơn vạn lần.

“Vì sao phải làm như vậy?” Thanh âm của cô tràn lan trong không gian, khàn

khàn, đó là một cảm giác gần như vỡ tan lòng tự trọng.

“Muốn giúp cô bay lên cao. Muốn nhìn xem cô đến tột cùng có thể đi đến mức

nào…… Tôi nói rồi, Sisi, tôi đối với cô tràn ngập tò mò.”

Sriranda đột nhiên đập mạnh tay lên mặt bàn, đồ ăn bị chấn động nhảy dựng lên,

phát ra tiếng vang rất lớn. Khuôn mặt của cô tràn đầy phẫn nộ và kích

động : “Xin đừng quên thân phận của ngài! Ngài là thủ hộ thần của

Cinderella, dựa vào cái gì đến đây can thiệp cuộc sống của tôi? Tôi nhớ

rõ tôi đã cự tuyệt ngài, tôi không cần ngài! Nghe thấy không? Tôi không

cần ngài, không cần ngài, không cần!”

Cô giật chiếc khăn bàn, từng thứ ở trên mặt bàn đều bị quán ngã, sau đó đứng dậy, đi ra phía cửa.

Phía sau, Hugo từ từ nói : “Cô không muốn cứu Isaac sao?”

Bước chân của Sriranda khựng lại.

Như là có ai đang cầm một cái búa lớn bắt đầu gõ trong lòng cô, rõ ràng đã

nhắc nhở cảm xúc của mình không được dao động, nhưng tại một khắc này

vẫn khó có thể khống chế run sợ trong lòng.

“Trăm ngàn năm

qua, cô là người đầu tiên dám cự tuyệt tôi, hơn nữa thái độ của cô đối

với tôi lại không kiêng nể gì như vậy.” Cô không có quay người trở lại,

bởi vậy không nhìn thấy biểu tình của Hugo, nhưng mà, thanh âm của anh

ta đã thay lỗ mãng lúc trước, trở nên trầm thấp mà thận trọng,“Từ khi cô ở nhà Nicole cự tuyệt tôi, tôi liền nói với chính mình, nhân loại này

rất thú vị , tôi tuyệt đối không thể bỏ qua.”

Thú vị? Ở trong mắt thần, nhân loại chỉ là quân cờ để chơi đùa?

“Bởi vậy tôi đã đi theo cô đến Florence, trong thời khắc mấu chốt giúp cô

một phen, có lẽ vì thế mà cô chịu đả kích lớn, bởi vì điều đó đã tổn hại đến kiêu ngạo của cô, nhưng, vì sao cô không nhìn theo một góc độ khác? Nhân loại, là sinh vật quần cư, bởi vì bọn họ khôn