
xót, nhẹ giọng trả lời: “Không có… Là Đông Phương Thất phái sứ thần tới.”
Đông Phương Cửu cụt hứng buông tay Y Y ra, bàn tay luồn vào trong mái tóc, lầm bầm: “Lăng Nhi…”
“Gia, ngài phải bảo trọng! Đã vài ngày Gia không chợp mắt rồi, lẽ nào
Gia muốn để Lăng chủ tử trở về nhìn thấy bộ dạng này sao?” Y Y quỳ
xuống, cố sức thuyết phục vị chủ tử đã hoàn toàn hoảng loạn của mình.
“Ra ngoài!” Đông Phương Cửu cất giọng khàn đặc, như một con dã thú bị
thương, “Ta không thích nghe những lời này, ta chỉ cần Lăng Nhi…”
Y Y mắt rưng rưng lui ra ngoài, lắc đầu nói với Bạch U, Tương Sở đang
đứng hầu bên ngoài điện, “Gia hiện tại ai nói cũng đều không lọt tai,
ngoại trừ Lăng chủ tử, không ai có thể khiến Gia tỉnh táo lại được.”
Tương Sở thở dài, nói: “Ta cứ tưởng rằng Gia chỉ là… Không nghĩ tới rễ
tình đã cắm sâu, hễ động một chút là đau đớn từng khúc xương thớ thịt.”
Y Y cười khổ nói: “Ai bảo người Gia gặp phải là Lăng chủ tử chứ? Nếu Gia không động tâm, chỉ sợ thế gian này không còn ai có thể khiến Gia động
tâm nữa.” Ánh mắt chuyển sang mặt Bạch U, bỗng trở nên lạnh lẽo, “Bạch
U, ngươi biết rõ tầm quan trọng của Lăng chủ tử đối với Gia, mà vẫn muốn như vậy, ngươi quả nhiên tự cho là mình thông minh!” Đôi mắt to sắc
lạnh nhìn Bạch U trân trân, mặc dù Bạch U ở trong lòng nàng có chút khác biệt, 「©」nhưng nàng vẫn giống như một con mãnh thú
canh giữ món đồ quý giá nhất của nó mà ra sức công kích. “Ngươi tưởng đó là vì ngươi muốn tốt cho Gia ư? Ngươi cho là Gia sẽ cảm kích ngươi
chắc? Ha ha, các ngươi tự giải quyết cho tốt đi!”
Bạch U nghe xong chỉ hơi hạ mí mắt, còn Tương Sở lại giật mình thụt lui
một bước, hắn theo Đông Phương Cửu nhiều năm, trung thành một dạ, tự cho rằng mình là một mưu thần, phò tá Đông Phương Cửu càng toàn tâm toàn
lực, không dám có chút lơi lỏng. Hắn vốn tưởng rằng Vương gia của hắn
đối với Thượng Quan Lăng chỉ là mê luyến nhất thời, đi Ngôn Quốc cướp
dâu cũng chẳng qua là muốn cảnh cáo Âu Dương Vân. Nhưng từ sau cái hôm
nhìn thấy Đông Phương Cửu chỉ vì Thượng Quan Lăng giả chết mà thổ huyết, trong lòng hắn giống như bị đè lên một tảng đá nặng trĩu. Lấy thân phận cũng như sức ảnh hưởng của Thượng Quan Lăng đối với Đông Phương Cửu,
nếu nàng sống chung quy sẽ là một tai họa, may mà nàng đã chết, lúc này
hắn mới an tâm một chút. Nào ngờ nàng thay thân đổi phận không chỉ vẫn
sống mà còn trở thành quốc sư, ngại Đông Phương Cửu nên hắn không thể tự ý động đến nàng, đúng lúc Đông Phương Thất tạo phản lại là một cơ hội,
vốn định dùng chiêu cờ hiểm mượn đao giết người, một hòn đá ném hai con
chim, nhưng kết quả lại là…
Đông Phương Cửu vừa lên ngôi, lập tức phái một vạn quân tiên phong, chia ra bốn phương tám hướng đi tìm, ai biết đâu Thượng Quan Lăng lại giống
như biến mất khỏi thế gian, ngay cả một chút vết tích cũng không để lại.
Y Y không muốn lại cãi nhau với hai người kia, bèn xoay người định đi,
lại vì câu nói của Bạch U mà dừng bước, “Ngươi đi bẩm báo với Gia, sứ
giả của Đông Phương Thất mang đến một cái túi hương.”
Mắt Y Y sáng rỡ, bật thốt: “Túi hương màu xanh lục có thêu một cành trúc? !”
Bạch U gật đầu.
Y Y lập tức lao vào trong tẩm cung của Đông Phương Cửu, nói to: “Gia! Gia! Có tin tức của Lăng chủ tử rồi!”
Ai ngờ Đông Phương Cửu vừa nghe thấy liền quay sang như gió xoáy, ánh mắt ảm đạm lập tức có thần, hỏi: “Lăng Nhi ở đâu?”
Tương Sở thấy vẻ mặt khẩn thiết của hắn, tâm trạng đã chìm xuống tận
đáy, cúi người, thong thả nói: “Bẩm gia, sứ thần của Đông Phương Thất
chỉ mang đến một cái túi hương xanh lục, nói rằng nếu Gia muốn gặp chủ
nhân của túi hương, hãy lập tức qua sông xuôi xuống miền nam.”
“Được, lập tức điều tướng, dẫn binh nam hạ!” Đông Phương Cửu hô to, “Bạch U, chuẩn bị ngựa!”
Bạch U vừa định lên tiếng ngăn cản, thì Tương Sở đã giành lên tiếng
trước: “Gia! Nhất quyết không thể đi! Đây là kế dụ địch của kẻ thù! Lẽ
nào Gia đã quên ước nguyện ban đầu khi ẩn nhẫn nhiều năm nằm gai nếm mật rồi sao? !”
Đông Phương Cửu đưa tay túm lấy áo Tương Sở, quát lên, “Tương Sở!” Ánh
mắt khát máu áp tới, “Ngươi còn ở đó cản đường, đừng trách Gia không
khách khí!”
“Gia ~” Y Y mở miệng cũng muốn khuyên can, nhưng rốt cuộc chỉ thở dài một cái.
“Chỉ cần nghĩ tới Lăng Nhi đang ở trong quân doanh của Đông Phương Thất, ta cũng sắp phát rồ rồi… Ngươi lại còn ở đây nói với ta cái gì là ước
nguyện ban đầu nữa sao? Ta chỉ cần Lăng Nhi, người khác thế nào, kẻ nào
muốn chết thì cứ việc theo hắn!”
Tương Sở giật mình thảng thốt, còn Bạch U đã hiểu ra một việc, chủ tử
của bọn họ, một Đông Phương Cửu luôn bình tĩnh điềm đạm trước đây đã
phát cuồng rồi, chỉ vì một Thượng Quan Lăng, hắn đã xé tan lớp vỏ bọc
bên ngoài, lộ ra một bộ mặt ma quỷ tanh mùi máu.
Bên trong thành Phượng Dương binh mã chạy ngang chạy dọc, trống lệnh dồn vang như sấm, đông tây nam bắc tứ kỳ thập nhị lộ nhất tề hội tụ, miệng
đồng thanh hô vang: “Ngô hoàng tất thắng, ngô hoàng tất thắng!”
Đông Phương Cửu mặc áo giáp vàng, cầm trong tay Chí Tôn bảo kiếm, khí
thế bá chủ khiến toàn bộ tướng sĩ đều p