
g Thất,
nhưng nhìn thái độ của hắn hôm ấy đối với Khang Thành Tĩnh thì có thể
nói chức quan cũng không nhỏ, ta cứ xưng hô với hắn là tướng quân, dù gì cũng là kẻ cầm đầu một đám võ biền, chỉ có cách xưng hô khác nhau mà
thôi.
“Cứ cho là Lôi tướng quân không muốn nhìn thấy mỗ Lăng, nhưng cũng không thể cắt phần thuốc của mỗ Lăng chứ, có phải hay không?”
Lôi Minh xoay người lại, bước vào trong, đặt chén thuốc lên bàn, rồi mới nhìn thẳng vào ta.
Ta tự mình ngồi xuống chiếc ghế được lót đệm, ung dung nói: “Thất vương gia, Lôi tướng quân, mời ngồi.”
Đông Phương Thất sớm đã hoàn hồn, bị Thượng Quan Lăng trừng cho một cái, làm sao mà không tỉnh cho được, hắn thầm nghĩ: “Nàng nào có dáng vẻ của một kẻ bị bắt giam, mà xem ra còn giống chủ nhân hơn cả mình. Loại khí
chất tôn quý này bất kể ở đâu, hay trong hoàn cảnh nào đều không có cách gì che giấu được, khiến người khác phải tâm cam tình nguyện thần phục
trước nàng. Trưởng công chúa cũng không phải hư danh.” Chỉ là hắn không
hiểu nổi, vì sao nàng muốn giả chết, vì sao từ bỏ vinh hoa phú quý không hưởng mà lại phiêu bạt khắp nơi?
Không muốn bị khí thế của nàng áp đảo, Đông Phương Thất đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Thượng Quan Lăng, vì sao cô giả chết?”
Ta nghiêng đầu, “Giả chết? Giả chết cái gì?” Bàn tay ta siết chặt trong
tay áo, Lôi Minh ở gần đó có thể cảm giác được thân thể bất chợt căng
lên của ta.
“Cô đừng có mà diễn kịch với bản vương, toàn bộ người trong thiên hạ đều biết Trưởng công chúa Ngọc Quốc đã chết!”
Ta cười khẽ một tiếng, ánh mắt lướt qua Đông Phương Thất dừng lại trong
chốc lát, nói: “Cho nên, là đã chết, chứ không phải giả chết.”
“Vậy hiện tại cô là gì? Là ma à? ! Có thứ ma nào như cô sao? !” Đông Phương Thất cuống quá nói năng không lựa lời.
Ta cười: “Chỉ là sống lại, không thể sao, Thất vương gia?”
Đông Phương Thất bị hỏi, biết rõ là ta khiêu khích nhưng hắn nói không
lại, chỉ có thể oán hận nhìn ta, lại hỏi: “Được! Được! Vậy sau khi sống
lại vì sao không tiếp tục làm công chúa của cô đi, mà lại… mà lại trở
thành quốc sư của Lương Quốc ta? !”
“Ờ, ha ha, kẻ hèn rảnh rỗi vô sự nên tìm một kiêm chức để làm mà thôi.”
“‘Kiêm chức’ cái gì? ! Cô dám nói quốc sư Lương Quốc ta là ‘tiện
chức’(*) sao? ! Thật to gan!” Đông Phương Thất tức giận nói, “Thượng
Quan Lăng cô nên biết rõ hoàn cảnh hiện tại của mình! Đừng tưởng rằng
nơi này là Ngọc Quốc của cô! Ở đây là địa bàn của bản vương, đừng có mà
vờ vĩnh!”
(*) từ đồng âm
Ta buông tay, cất giọng hối lỗi với Đông Phương Thất: “Hết cách rồi, kẻ hèn luôn luôn vờ vĩnh như thế.”
“Ngươi! Thượng Quan Lăng!” Đông Phương Thất vỗ bàn đứng lên, hung hăng trừng ta.
Lôi Minh toát mồ hôi.
Ta vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng giống như đang châm biếm
Đông Phương Thất. Đông Phương Thất cho tới bây giờ đều luôn đấu không
lại ta, hồi còn ở Ngọc Quốc cũng vậy, ở trong doanh trại của hắn cũng
thế.
Đông Phương Thất cười gằn giận dữ, “Không hổ là vũ cơ của Cửu vương phủ, ngoài hầu hạ nam nhân ra miệng lưỡi còn lợi hại như thế!”
Ta chỉ sửng sốt nửa giây, không bị hắn khích, nhồi thêm một câu “Quá
khen” rồi tự mình ngối xuống bên sập, nhặt mấy quân cờ lên bày bàn cờ.
Nghiêng đầu nhìn về phía Lôi Minh, hỏi: “Lôi tướng quân có hứng thú
không?”
Bỗng thấy hàn quang chợt lóe lên, tiếng gầm chưa dứt, kiếm phong đã vụt tới trước mặt.
A! Thật đúng là dọa ta giật thót tim, nhưng ta càng muốn giả vờ không
nhìn thấy, cho dù mũi kiếm của Đông Phương Thất đã chỉ ngay giữa trán
ta. Cánh tay cầm kiếm của hắn run lên, kiếm đâm về phía trước.
“Công chúa!” Lôi Minh không nhịn được, rút đao chặn lại chính giữa, vừa chạm vào kiếm quang, tia lửa xẹt ra tung tóe.
Bóng người giao đấu tung hoành ngang dọc khiến người ta hoa cả mắt, Đông Phương Thất trong lúc hấp tấp bị Lôi Minh ấn vào mạch môn, thanh kiếm
trong nháy mắt đổi chủ. Đông Phương Thất thất thanh nói: “Lớn mật!”
Lôi Minh buông Đông Phương Thất ra, ngón tay chạm vào thân kiếm, nhìn
Đông Phương Thất, nói: “Thanh kiếm này không thích hợp với Vương gia.”
“Bản vương không xứng dùng ‘Duy Tôn Kiếm’ ? Nực cười!” Đông Phương Thất hừ lạnh mấy tiếng, giơ nắm đấm lao đến.
Lôi Minh hoàn toàn không dùng đến nội lực, cho nên bước chân có vẻ hơi
hư ảo, nhưng bộ pháp của Lôi Minh nhẹ nhàng. Đông Phương Thất căn bản
tấn công không thành, vừa định hóa quyền thành chưởng, vận nội lực. Đột
nhiên, Lôi Minh sử dụng khinh công huyền diệu, trong chớp mắt chuyển tới phía sau hắn, mũi đao đã ở trên lưng hắn.
“Lôi Minh! Ngươi muốn làm phản?” Đông Phương Thất tức tối, nhưng ngữ
điệu không quá kinh hoảng, dù gì cũng trải qua một trận binh biến hoàng
thành, ít nhiều cũng hiểu biết các loại sóng gió phong ba. “Nếu ngươi
làm bị thương bản vương, đợi xem chủ nhân của ngươi làm sao trách phạt
ngươi!”
Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ sau lưng hắn truyền đến,
“Lôi Minh chính là phụng mệnh chủ nhân bọn ta bảo vệ Lăng công chúa.”
“Lôi tướng quân, ngươi vẫn chưa trả lời mỗ Lăng, tướng quân rốt cuộc có hứng thú đánh một ván vời mỗ Lăng?”
Giọng ta cất lên p