
há vỡ thế giằng co giữa Lôi Minh và Đông Phương Thất.
Dù sao Lôi Minh cũng vì ra mặt cho ta, nếu hắn thật sự làm bị thương
Đông Phương Thất hắn cũng sẽ không yên thân, bọn họ hiện tại đang là
đồng bọn hợp tác. Ta trái lại đặc biệt chờ mong vị “chủ nhân” mà họ nhắc đến kia. Phái thuộc hạ của hắn tới bảo vệ ta? Ngoại trừ tên ngốc kia ta thật nghĩ không ra còn ai có thể làm như vậy.
Lôi Minh nghe vậy, trầm ngâm một chút, mới thả người ra. Đông Phương Thất nhận lại kiếm, thu kiếm vào vỏ.
“Thất vương gia cũng không cần cả nghĩ, Lôi tướng quân nói thanh kiếm
không xứng với Vương gia, tại Vương gia lý giải sai thôi.” Ta cúi đầu
tiếp tục sắp xếp mấy quân cờ trước mặt, nói móc Đông Phương Thất hai câu giải hận.
Đông Phương Thất vừa nghe, cười vang khoái trá, nhưng thấy ta hoàn toàn
không nhìn tới hắn, tiếng cười nhỏ dần thành cười gượng, sắc mặt từ đen
chuyển trắng, từ trắng chuyển đen, cuối cùng trợn mắt tròn như hai cái
chuông đồng nổi giận đùng đùng nhìn ta trừng trừng.
Ta vẫn không hề động đậy, vẻ mặt nhàn nhã khiến cơn lửa giận đã bị kềm
chế lâu ngày của Đông Phương Thất bùng lên dữ dội. Hắn xông tới, đưa tay hất tung cái bàn, quân cờ rơi tung tóe, tạo ra những âm thanh lốp cốp
trên mặt đất.
“Ngươi… Ngươi…” Đông Phương Thất không hiểu, vì sao hắn lại bị khí chất
của một người xinh đẹp tuyệt trần như thơ kia làm cho nổi cơn xung thiên như vậy, rõ ràng nàng chẳng làm gì cả —— vấn đề chính là cái gì nàng
cũng không làm! Vì sao không liếc nhìn hắn thêm một cái, vì sao vậy? !
Vì sao từ lần đầu tiên gặp hắn cũng không có được một câu tử tế, một ánh mắt dịu dàng?!
Ta đứng bật dậy, bởi chiều cao khác biệt, ta chỉ có thể ngẩng cổ lên mà nhìn Đông Phương Thất.
Đôi mắt sáng rực hiện rõ vẻ tức giận, tràn ngập màu sắc khiến người kinh ngạc, trong khoảnh khắc làm cho Đông Phương Thất lạc mất hồn.
“Đông Phương Thất, không bằng hôm nay ta ngươi nói chuyện cho rõ ràng,
ngươi đừng mơ tưởng moi được bất kỳ tin tức gì từ ta, ta cũng sẽ không
trả lời thêm bất cứ câu hỏi nào của ngươi, ngươi càng đừng hòng nghĩ đến chuyện sử dụng ta để uy hiếp bất luận kẻ nào, về phần bản thân mỗ Lăng
ta đây, ngươi muốn giết cứ giết muốn lăng trì cứ lăng trì, tùy ngươi
định đoạt!”
Đông Phương Thất cứng họng không nói nên lời, Lôi Minh lại một lần nữa âm thầm toát mồ hôi vì Thượng Quan Lăng.
Loại khí thế này cho dù toát ra từ trên người một nam tử, thì thế gian này có thể được mấy người?
Lôi Minh là càng ngày càng hiểu được cung chủ của mình.
Sau khi rời khỏi lều, Đông Phương Thất hỏi Lôi Minh: “Lúc ngươi vì nàng mà ra tay với ta, không sợ bị xử phạt sao?”
Lôi Minh hỏi ngược lại một câu: “Đối mặt với người đó, ai có thể bỏ mặc?”
Đêm khuya, Đông Phương Thất binh doanh, trong lều Thượng Quan Lăng.
Sau khi tắm rửa.
Ta hoảng hốt, vội gọi Vô Cầu: “Vô Cầu, ngươi có nhìn thấy cái túi hương của ta đâu không?”
Ta lục lọi khắp giường mà không có kết quả, lại lục lọi trong y phục vừa thay ra, vẫn không thấy đâu hết.
Tiểu Vô Cầu nghe được tiếng la của ta, lập tức xông vào, trừng to hai mắt, giọng tức giận hỏi: “Ai? Ai lại khi dễ tỷ nữa?”
Ta lắc đầu: “Ngươi có nhìn thấy túi hương của ta đâu không? Màu xanh lục, ở trên có thêu cành trúc.”
Tiểu Vô Cầu nhíu mày, suy nghĩ một chút: “Chính là cái tỷ luôn đeo bên
người, ngoại trừ tắm rửa những lúc khác không thề tháo xuống đó hả.”
Ta gật đầu.
“Ha ha, ai mà biết. Hồi ở Thương Mân ta đã nói với tỷ cho ta coi một
chút, nhưng tỷ không chịu! Xí! Chắc là của tiểu tình nhân tặng chứ gì?
Bây giờ làm mất rồi, đáng đời chưa! ~~~ Ai biểu không cho ta xem!”
“Vô Cầu! Ngươi nói linh tinh gì vậy!” Lần này ta thật sự tức giận, Vô
Cầu vừa thấy vẻ mặt của ta thì bĩu môi không nói gì nữa. Nó không biết,
túi hương đó rất quan trọng! Không phải bởi vì đó là do Đông Phương Cửu
tặng ta, mà là ở bên trong… Nếu ta đoán không sai, tên ngốc kia khẳng
định đã bỏ cây cỏ chết tiệt kia vào trong túi hương! “Lẽ nào là bị trộm
rồi…” Ta lẩm bẩm.
“Lăng tỷ tỷ, tỷ đừng lo, một cái túi hương thì ai mà thèm, chắc chỉ rơi ở chỗ nào thôi, tỷ tìm lại trong lều, ta ra ngoài tìm thử.”
“Được…” Ta cười cảm kích Vô Cầu.
Cũng chỉ có thể như vậy thôi, chỉ mong không bị “kẻ dụng tâm” trộm mất.
Mà nếu như đã mất, ta cũng thật có lỗi với tên ngốc kia, vốn định đợi
cho đến khi có cơ hội trả lại cây cỏ nọ cho hắn, kết quả… Aizz, chẳng
thà ta tự mình ăn nó, như vậy chí ít lúc Yến Tứ Phương chữa trị cho ta,
ta sẽ bớt cảm thấy tội lỗi! Phượng Dương hoàng cung, Càn Thanh cung, nay đã là tẩm cung của tân đế Đông Phương Cửu.
Trên chiếc ghế bên cạnh bàn có một người tay chống trán, ánh mắt u tối,
khuôn mặt tiều tụy. Bỗng nhiên ngoài điện có người tới báo tin, hắn đứng bật dậy, nhưng lại lảo đảo rồi ngã ngồi xuống ghế trở lại.
Y Y đúng lúc bước vào, thấy cảnh đó hoảng sợ tái cả mặt, kêu to một tiếng: “Gia! ~ Mau truyền Khanh Trần!”
Bất ngờ, tay nàng bị giật mạnh, Đông Phương Cửu trừng to đôi mắt toàn tơ máu, “Có phải có tin gì của Lăng Nhi?” Quả thực so với hắn ngày xưa thì không thể tưởng tượng nổi.
Y Y trong lòng đau