Disneyland 1972 Love the old s
Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212223

Bình chọn: 9.5.00/10/1222 lượt.

nào từ nấy mang theo khiêu

khích.

Tiếng quân cờ rơi xuống bàn cờ nghe rõ mồn một… Đông Phương Thất thấy nàng vốn thường ngày lạnh nhạt nay lại vì chuyện

Đông Phương Cửu mà chấn động, trong lòng vốn phải sung sướng khi người

khác gặp họa vậy mà làm sao cũng không thể vui nổi, thậm chí còn giống

như bị một tảng đá ngàn cân đè nặng.

Ta nhịn không được nhíu mày, thầm mắng: Đông Phương Cửu, ngươi đúng là đồ ngốc!

Đông Phương Thất càng nhìn càng bực mình, tiến tới mấy bước, chộp tay Thượng Quan Lăng, quát: “Không cho phép cô nghĩ tới hắn!”

Tròng mắt đảo quanh, đôi mắt mở to, ta lạnh lùng mở miệng: “Buông ra!”

Âm thanh lạnh như băng khiến Đông Phương Thất không tự chủ làm theo,

nhưng chỉ chớp mắt sau hắn đã phản ứng lại, sao hắn phải nghe lời nàng

chứ, nàng chỉ là một tù binh, lại là một nữ nhân không có năng lực chống cự. Nghĩ đến đây, Đông Phương Thất không thể kềm chế ý nghĩ trong lòng, vươn tay hòng chạm vào khuôn mặt kiều diễm nghiêm nghị kia.

Ta ghê tởm quay đầu đi, đứng dậy chực rời bước, lại bị hắn ngăn lại, ánh mắt đôi bên giằng co lẫn nhau.

“Lôi Minh, ngươi ra ngoài.” Đông Phương Thất trầm giọng nói. Một hồi lâu không thấy động tĩnh, hắn quay đầu quát: “Chẳng lẽ ngươi muốn chống lại mệnh lệnh bổn vương?”

“Vương gia, Lôi Minh phụng mệnh bảo vệ công chúa, mong Vương gia chớ để Lôi Minh khó xử.”

Không nghĩ Lôi Minh sẽ ngang nhiên phản kháng mình, Đông Phương Thất

nheo mắt lại, con ngươi lóe lên tia nguy hiểm, chất vấn: “Ngươi bảo vệ

địch nhân sao?”

Lôi Minh khẽ cười một tiếng: “Lăng công chúa không phải địch nhân.”

“Cô ta là người của Đông Phương Cửu!”

Lôi Minh lại cười thành tiếng: “Lăng công chúa không phải người của Đông Phương Cửu, nàng là người của chủ nhân bọn ta.”

“Ngươi!–” Đông Phương Thất tức đến nỗi hai mắt hằn lên tia máu, cánh tay run lên dữ dội, hắn đi về phía Lôi Minh, giọng nói tuy không lớn nhưng

cũng đủ để mọi người trong trướng đều nghe được,“Ngươi đúng là một con

chó ngoan!” Nói xong, hắn bước nhanh ra ngoài trướng, không khí bức bách cuối cùng cũng tan biến.

Lôi Minh cúi thấp đầu, hai bàn tay sớm nắm chặt thành quyền.

Đúng lúc này, một đôi tay ấm áp đặt trên vai hắn……

“Hắn mới là miệng chó không phun được ngà voi!” Ta cười, “Đừng để mấy

lời nói ngu xuẩn của Đông Phương Thất trong lòng, ngươi và cả chủ nhân

của ngươi nhất định là người tốt.”

Lôi Minh nhìn người trước mắt, những lời này rõ ràng mang có một chút

ngây thơ, nhưng hắn biết người kia rất nghiêm túc. Rõ ràng dáng người

rất nhỏ nhắn, nhưng những lời nói của nàng, lại mạnh mẽ đến nỗi cho hắn

cảm giác an tâm đến lạ kì.

Lôi Minh hít sâu một hơi, mỉm cười: “Cảm ơn.”

Ta cũng mỉm cười đáp lại hắn.

Lôi Minh chỉ thấy khóe môi người nọ cong lên, rực rỡ tựa ánh mặt trời, cứ như vậy ngập sâu vào trong mắt hắn.

Hắn biết rõ trong mắt người đó mình cũng chỉ là một người qua đường,

nhưng ngay cả như vậy, hắn cũng rất vui vẻ, chí ít, sau này nhớ lại, hắn đã từng có một khoảnh khắc ấm áp như vầy.

Chủ nhân, hãy cho Lôi Minh cả gan mượn cảm giác ấm áp này một chốc lát thôi.

******

“Đông Phương Cửu qua sông rồi.”

“Đông Phương Cửu đã đóng quân trăm dặm ngoài Khâu thành.”

“Đông Phương Cửu đã bày trận rồi!”

“Đông Phương Cửu……”

Nghe tin tức Lôi Minh truyền đến, ta nhíu mày đứng ngoài trướng, trong

doanh trại của Đông Phương Thất ngựa xe nườm nượp, không khí hồi hộp âu

lo. Binh sĩ đóng giữ quanh ta vài trượng ngày càng tăng thêm, may mà

không có Đông Phương Thất cũng ít đến làm phiền.

Đông Phương Thất cùng lắm chỉ có hai mươi vạn nhân mã chiếm đóng ở một

nơi gọi là Khâu Thành ở phía nam sông Gia Lăng, trong đó chỉ có mười hai vạn là quân của Khang Thành Tĩnh, miễn cưỡng có thể ra trận chiến đấu,

ít nhất đám người dưới trướng Khang Thành Tĩnh đã từng thao luyện, còn

lại chẳng qua chỉ là những binh sĩ già yếu bệnh tật bọn chúng lôi tới từ những thành trấn xung quanh, làm sao Đông Phương Thất có thể làm đối

thủ của Đông Phương Cửu.

Đông Phương Thất ra khỏi thành nghênh chiến đã lâu, ta hầu như có thể

nghe thấy tiếng gào thét trên chiến trường. Chỉ cần nhắm mắt lại, đủ mọi cảnh tượng máu tanh lại hiện ra, tim ta lại giống như bị nước và lửa

đồng thời tra tấn.

Binh lính, dân chúng, giết chóc, đổ máu, tử vong……

Ta chỉ có thể tự trách chính mình, nhưng tự trách mình thì có ích lợi gì đâu?

Đông Phương Cửu, hành động của ngươi ta làm sao kham nổi, tim ta làm sao có thể chịu được!

Nhớ tới lời hắn: Vì thiên hạ, có thể phụ vạn dân, vì ta, phụ thiên hạ cũng được.

Hiện giờ, vạn dân thiên hạ vì ta không có lấy nửa ngày bình yên, rốt cuộc ai đã làm rối loạn thời kì thịnh vượng thái bình này?

“Lăng tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?” Vô Cầu ngẩng đầu lo lắng nhìn ta.

Ta khoác tay lên vai nó, khẽ cười một tiếng: “Không có gì, suy nghĩ vớ vẩn thôi.”

Tiếng bước chân vội vàng của Lôi Minh cắt ngang cuộc nói chuyện của

chúng ta, ta xoay người nhìn Lôi Minh, tự trấn định, chỉ là bàn tay giấu trong áo đã nắm chặt.

“Đông Phương Thất…… thắng rồi à?” Ta không dám trực tiếp hỏi về Đông

Phương Cửu, cho dù trong lòng vững tin hắ