
gọi một tiếng, ta giật mình lập tức bị sặc, ho liên tục không ngừng.
“Mị Nương ~ “
Trời xanh ơi! Hắn đã biết rồi sao! Biết hết rồi sao!
Lúc này, một nam tử áo đen vén màn lên, lạnh lùng bước tới, nói với Đông Phương Thất: “Lăng công chúa mới tỉnh, thân thể chưa phục hồi, ngươi
đợi thêm một lát rồi hẵng hỏi không được sao?”
Đông Phương Thất không cam lòng lườm hai người trước mặt, nhưng vẫn vén
màn đi ra ngoài, hậm hực nói: “Dù gì nàng cũng không thoát khỏi lòng bàn tay ta đâu!”
Nam tử áo đen cầm lấy bát nước rỗng không trong tay ta, cung kính nói: “Mời công chúa đi nghỉ, tại hạ cáo lui trước.”
Ta gọi lại: “Đợi đã.”
Nam tử áo đen dừng chân, xoay người lại nói: “Sao?”
Ta nở nụ cười chua chát, môi mím chặt.
Nam tử áo đen đợi một lát, không nói câu gì. Hắn ngẩng đầu, nhìn Thượng
Quan Lăng ngồi tựa trên thành giường, vẻ mặt thản nhiên, tựa như vạn sự
trên thế gian này đều không liên quan gì tới hắn.
“Công chúa có việc gì cứ trực tiếp ra lệnh cho tại hạ, tại hạ là Lôi
Minh.” Lôi Minh bỗng lờ mờ hiểu được, vì sao cung chủ lại thầm mến người này như vậy.
“Hai đứa trẻ bị đem đi cùng với ta vẫn khỏe chứ?”
Lôi Minh thoáng sửng sốt, trả lời: “Đều khỏe. Cả hai đều đang ở trong lều quân y giúp việc.”
Ta nở nụ cười, tên Đông Phương Thất này thật đúng là không lãng phí nhân tài.
“Một lát tại hạ sẽ ra lệnh cho người đưa chúng trở lại hầu hạ bên người công chúa.”
Lôi Minh nói xong xoay người rời khỏi doanh trướng.
Ta khẽ thở dài, thầm nghĩ: “Đông Phương Thất bắt ta nhất định là để uy
hiếp Đông Phương Cửu, ta nên làm thế nào mới có thể không liên lụy đến
hắn đây?”
Quan sát kỹ chung quanh, mọi thứ trong lều bày biện cực kỳ đơn giản,
nhưng vẫn có thể nhìn ra là nơi ở của nữ tử. Ta thò chân xuống giường,
đứng dậy, tay chân tuy có hơi run rẩy, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể chống đỡ được. Vịn mép bàn, ta chậm rãi bước tới bàn trang điểm, bên trên có
một ít trâm cài châu hoa các loại, ta cầm lấy một cây trâm bạc, nhét vào trong tay áo, rồi cẩn thận tìm xem còn có vật gì dùng được hay không.
Bỗng nhiên, trong gương xuất hiện một bóng người khác, ta quay phắt
người lại, lòng hốt hoảng, lẽ nào Đông Phương Thất thay đổi chủ ý muốn
trước tiên kết liễu ta?
Động tác đột ngột khiến trước mắt tối sầm, mắt thấy sắp sửa không thể
đứng vững, chuẩn bị ngã xuống, một cánh tay mềm mại vươn ra đỡ ta lại,
một giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ vang lên bên tai ta.
“Ngươi? ! Linh Phi!”
Ta giật mình, sủng phi của Đông Phương Tấn! Bình thường nàng đều mặc một bộ y phục mỏng lộ ra nửa ngực, nhưng hôm nay lại là một thân y phục đen nhánh, nếu không phải xác định nàng là người bên phe Đông Phương Thất,
ta thực sự cho rằng nàng là thân thích của Bạch U thủ hạ Đông Phương
Cửu.
Trong lòng không khỏi hừ lạnh một tiếng, đẩy cánh tay cô ta ra, bước tới bên cạnh bàn ngồi xuống.
“Linh Lung tham kiến Lăng chủ tử, cuộc sống sau này của chủ tử sẽ do Linh Lung hầu hạ.”
Ta khẽ nhướn mày, nói: “Ta làm gì có phúc mà hưởng.”
Linh Lung cười duyên dáng bước về phía ta, khom người, dịu dàng nói: “Có thể hầu hạ chủ tử là phúc của Linh Lung, mong chủ tử sau này có thể nói tốt mấy câu cho Linh Lung ở trước mặt chủ nhân, Linh Lung sẽ cảm kích
suốt đời.”
“Ta nói rồi, không cần đâu!” Cầm lấy chén trà rót nước uống, tay bỗng
dưng bị giữ lại, sau đó là đón lấy nụ cười kiên quyết của Linh Lung,
“Chủ tử, loại việc nặng nhọc này để Linh Lung được rồi.”
Ta đứng bật dậy, nhưng đầu hơi choáng váng, nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười của Linh Lung, ta không thể nói thêm câu nặng lời nào nữa.
Đúng lúc đó, Lôi Minh bưng chén thuốc bước vào.
“Linh Lung? Sao ngươi lại ở đây?” Lôi Minh kinh ngạc hỏi.
Linh Lung xoay người, mỉm cười nói: “Chủ nhân phân phó, Lăng chủ tử kim
chi ngọc diệp vẫn nên do ta hầu hạ tốt hơn, nam nhân tay chân lóng
ngóng, chủ nhân không yên tâm.”
Lôi Minh nhìn chằm chằm Linh Lung, mắt sáng như ngọn đuốc, một lát sau
hắn nói: “Cung chủ vừa ra mệnh lệnh mới, Lăng chủ tử sẽ do Vô Cầu tới
chăm sóc như trước đây, nếu ngươi không tin, có thể tự mình tới hỏi lại
chủ nhân.”
Nhìn hai người nói qua nói lại toàn những lời tranh “quyền hầu hạ” ta mà thấy mắc cười trong bụng.
Chủ nhân, công chúa mà họ nhắc tới là ai nhỉ? Không lẽ là Uyển nhi? !
Không đâu, cô ta sao có thể giúp đỡ Đông Phương Thất được! Vậy thì là
“cung chủ” rồi (công chúa và cung chủ phát âm giống nhau), hắn là nam
hay nữ? Ở cung nào? Vì sao lại muốn giúp đỡ Đông Phương Thất làm việc
ác? Vì sao thuộc hạ của hắn lại tất cung tất kính với ta như vậy? Bây
giờ ngồi nghĩ lại, hồi đầu lúc ta mới vừa vào hoàng cung Lương Quốc,
Linh Lung đã có ý giúp ta, nếu không Đông Phương Tấn cũng không thể tín
nhiệm ta nhanh chóng như vậy. Xem ra, cung chủ, chủ nhân của bọn họ có
quen biết ta, hơn nữa quan hệ với ta cũng không tồi, không biết là quen
với ta hiện tại, hay là với Thượng Quan Lăng trước đây?
Bụng đầy nghi vấn nhưng không thể nào hỏi được.
“Linh Lung, hoàng cung Lương Quốc nhờ có ngươi giúp ta, ngày khác ta
chắc chắn sẽ nói vài lời giúp ngươi trước mặt cung chủ