
ơng kia bị bắt thú nhận
rằng, mấy chiếc xe này là do một Thiếu tá Lục Quân đầu cơ trục lợi đem ra, còn
chỉ tên nói họ rõ ràng, người này chính là Cao Vịnh Quân.
Triệu Kiền Hoà vừa nghe những lời này liền tức giận
đập bàn ầm ầm, đừng nói là Cao Vịnh Quân - một doanh trưởng không có bối cảnh
gia đình hay thế lực nào chống đỡ sau lưng, ngay cả bản thân Triệu Kiền Hoà
muốn làm ra chuyện này còn phải đau đầu suy nghĩ mới hi vọng trót lọt. Bọn khốn
kiếp vu oan giá hoạ cho người này làm việc cũng quá mức. Cho dù là nói như vậy
nhưng mấy người bọn họ không có chứng cớ gì để phản bác lại nhằm bênh vực cho
Cao Vịnh Quân, hơn nữa mấy tên lái xe kia lại có thái độ nhận tội rất thành
khẩn, chỉ chịu phạt tiền xong bên điều tra liền thả người.
Diệp Dĩ Trinh hỏi, "Khẳng
định là Trương Văn động tay động chân trong việc này?"
Cố Hoài Ninh híp mắt, "Còn
chưa xác định, nhưng mà hành động của hắn không thể tránh khỏi việc giấu đầu
lòi đuôi." Dừng một chút anh nói tiếp, "Cao
Vịnh Quân người này tôi hiểu rất rõ, là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp Đại Học
Quốc Phòng, tiền đồ rộng mở, sẽ không vì mấy chuyện cỏn con này mà mạo hiểm
tương lai của chính mình, người này tôi đề bạt cất nhắc đi từ dưới lên, chuyện
này tôi phải tự tay xử lý."
Diệp Dĩ Trinh trầm ngâm một lát mới nói, "Chuyện
không phải đơn giản đâu, nếu cơ quan điều tra mà không tra ra được thì không
nói làm gì, nhưng nếu tra ra được cũng không phải chỉ một hai câu nói là có thể
dàn xếp ổn thoả."
Cố Hoài Ninh cười lạnh nhạt, hất cằm về phía phòng
bệnh nói, "Bởi vậy mới phải đưa hai
đại thần kia đến đây, mặt khác cũng nên phải tranh thủ nghỉ ngơi thả lỏng mấy
ngày."
"Chuyện này.. Lương Hoà có biết
không?"
o---------------o
Các chiến hữu cũ gặp lại nhau nên không tránh được
việc hàn huyên tâm sự dài lâu, nhưng vì sức khoẻ của Diệp Lão không cho phép
nên bọn họ chỉ ngồi một hồi rồi đi. Trước khi về Cố Hoài Ninh vào gặp Diệp Lão,
ông cụ cười cười, đôi mắt già nua nhìn chung quanh như muốn tìm kiếm, anh liền
hiểu. Tuy rằng biết Diệp Lão là thất vọng, nhưng một bên là bậc cha chú, một
bên là vợ mình, anh không biết nên cân nhắc bên nào cả. Không cân nhắc được thì
đơn giản nhất liền chỉ có thể tuỳ cô, chuyện cô không muốn làm, anh cũng không
muốn miễn cưỡng.
Cố lão gia sắc mặt kỳ lạ, lên xe không bao lâu nhịn
không được lên tiếng:
"Hoài Ninh, con có biết về thân thế
của vợ mình hay không?"
Vừa lái xe anh vừa thản nhiên trả lời, "Con
không nghĩ nhiều như ba mẹ"
Ba anh nghe vậy thì mặt đen xì, chú Hai ngồi bên cạnh
nhịn không được ngoảnh đầu sang chỗ khác cười, thằng nhóc này vẫn không quên
"hận" cũ, có cơ hội là phản bác lại chuyện hai ông bà "bắt
nạt" vợ nó.
Cuối cùng, Cố lão gia đành thở dài một hơi, nói, "Cho
dù thế nào, nếu lão Diệp đã nhận rồi thì chúng ta cũng phải nhận."
"Lương Hoà còn không đồng ý
nhận." Anh lại thản nhiên nói.
Ba anh nhăn mặt nói một câu mà anh từng nghe nhiều
người nói, "Con bé này tính tình thật
không giống vẻ bề ngoài chút nào, có nhiều chuyện toàn làm mình ngạc
nhiên."
Câu nói đơn giản mà ý nghĩa sâu xa khiến Cố Hoài Ninh
nhíu mày, "Ba ở cùng cô ấy đâu có lâu
lắm, sao lại nói là có nhiều chuyện?"
Cố Trường Minh ngồi một bên bắt đầu cảm thấy đau đầu,
hai cha con này thật giống nhau, nói chuyện cứ thích vòng vo, cho dù là đối
chọi gay gắt thì mỗi một câu nói cũng đều bao hàm rất nhiều ý tứ sâu xa thâm
thuý. Nếu người ngoài nghe được chắc chắn là mờ mịt không hiểu gì hết. Nhưng
ông thì hiểu rõ lắm, ngồi đây nghe hai cha con có qua có lại, tuy thú vị thật đấy,
nhưng cũng thấy đau cả đầu.
Tuy rằng là đang nói chuyện trong nhà, nhưng hai người
giống như đang thả mồi chờ đối phương mắc câu. Anh trai ông thì thâm thuý sâu
sắc đã đành, thằng nhóc kia câu chữ càng biến ảo vi diệu, đơn giản như một câu
hỏi, mà thật ra là âm thầm cảnh cáo cha mình, không có việc gì thì đừng ép buộc
vợ nó! Aiii, đau đầu, đau đầu!
Cố Trường Chí bực bội, nhìn phía trước thấy con lái xe
quẹo vào nhà khách đơn vị liền vội hỏi, "Đây đâu phải
đường vào nhà?"
Cố Hoài Ninh không chớp mắt nhìn về phía trước, lờ đi
vẻ mặt buồn bực của ba mình, "Trong viện không có phương
tiện đầy đủ, ba và chú đến Nhà Khách đơn vị ở tạm vài ngày đi."
Lần này thì Cố lão gia nổi giận thật sự.
Mãi tới ngày thứ ba Lương Hoà mới có thể gặp được ba
chồng mình. Ông vốn bận rất nhiều việc, lúc trước khi còn ở thành phố C cũng
vậy, mỗi lần Lương Hoà muốn gặp ông cũng không phải là chuyện dễ dàng. Hôm nay
ông cố ý thu xếp công việc để gặp riêng cô, Lương Hoa đột nhiên có cảm giác bất
an.
Nhìn cô đứng trước gương ngắm trên nhìn dưới đắn đo
xem nên mặc quần áo như thế nào, Cố Hoài Ninh bèn đặt tờ báo xuống bàn nói, "Để
anh đi với em."
Lương Hoà lắc lắc đầu, "Không
cần đi cùng, mà cũng không cần đưa em đi, một mình em đi được rồi."
Anh cười cười, "Một mình
em đi làm sao được, ba ở nhà khách đơn vị, ai cho em tuỳ tiện