
ĩ gì nhiều, lại nghe ba chồng lên tiếng, "Cũng
cuối năm rồi, hai đứa có về nhà ăn Tết không?"
Đây quả thật là một vấn đề khó trả lời, Lương Hoà
lưỡng lự trong giây lát, uyển chuyển nói, "Anh ấy tính
sao thì con nghe vậy."
Câu trả lời của cô khiến ông nhíu mày, nói thẳng tuột,"Nếu
thu xếp được thời gian thì về nhà vài hôm." Dừng
một chút ông nói thêm, "Mẹ con vẫn hi vọng Hoài
Ninh trở về bên đó làm việc, ba không phải ép buộc gì cả, có điều thỉnh thoảng
con cũng nên khuyên nhủ nó, nếu có thể về thì về đi."
Lương Hoà ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
o-----------o
Nói chuyện xong với ba chồng thì trời đã tối, ra ngoài
thấy xe đứng chờ cách đó không xa. Lương Hoà mặc áo khoác đội mũ chậm rãi đi về
hướng chiếc xe, bàn tay cô vừa đặt lên chốt mở, cửa xe đã bị đẩy ra từ bên
trong. Lương Hoà trèo lên xe, cười định nói cám ơn lái xe Trương, ngẩng đầu lên
đã thấy khoé miệng cười của Cố Hoài Ninh, cô sửng sốt.
Bàn tay anh lướt qua nâng cằm cô lên rồi quay sang
đóng cửa xe lại.
Lương Hoà oán trách nói, "Em
đã nói không cần đón mà, sao anh vẫn tới đây?"
Anh nhìn cô thắt dây an toàn, nói thản nhiên, "Sắp
đến giờ ăn cơm, phải để lái xe Trương đi ăn cơm chứ."
"Thảo nào thấy đông người thế
kia." Cô nhỏ giọng lầm bầm, vừa
dứt lời chiếc mũ trên đầu đã bị ai đó kéo xuống, cô định trừng mắt nhìn anh,
bỗng nhiên thấy cửa xe bên phía anh thấp thoáng bóng người. "Yên
nào, có người đến." Nói xong anh hơi hất cằm.
Cửa kính xe hạ xuống, Cao Vịnh Quân hơi thò đầu vào
trong, thấy sắc mặt Cố Hoài Ninh vui vẻ thì định nói gì đó, ánh mắt vừa nhìn
thấy Lương Hoà ngồi trong xe lại chần chừ im lặng.
Có tiếng nghêu ngao ca hát của các chiến sĩ từ xa xa
vọng đến, Cố Hoài Ninh cười nhẹ, "Thôi đi
ăn cơm đi đã, có chuyện gì chờ tôi trở lại rồi hẵng nói."
Cao Vịnh Quân chần chừ gật gật đầu, đứng lui lại nhìn
anh lái xe đi.
"Ai vậy anh?" Lương
Hoà kìm chế không được tò mò hỏi.
"Cấp dưới của anh." Cố Hoài
Ninh vừa nhìn đường vừa nói, anh dừng xe ở cổng, đưa giấy phép cho chiến sĩ gác
kiểm tra.
"Em thấy ai cũng bận rộn hết, chỉ
mình anh là nhàn nhã. Chẳng nhẽ làm quan to thì thế à?" Lương
Hoà cười khanh khách, cười xong lại cảm thấy ngượng ngiụ, bởi vì anh chỉ liếc
mắt nhìn cô một cách thản nhiên.
"Em nói chuyện gì với ba
vậy?"
"Hỏi thăm tình hình sức khoẻ thôi, mẹ
nói muốn chúng ta về ăn Tết." Nói
xong cô nhìn nhìn sắc mặt của anh, thấy không tỏ vẻ gì liền bổ sung thêm, "Em
nói anh tính thế nào thì em nghe vậy, không có nói thêm gì nữa đâu."
Anh nghe vậy thì cười, "Em
nói sao cũng được cả, anh nghe theo em hết."
Câu nói ngọt ngào của anh khiến lòng cô cảm thấy rất
mãn nguyện.
Vừa về đến cổng đã thấy Trương Hân đứng trên hàng hiên
đợi sẵn, hai người rất ngạc nhiên. Cô bé đeo bao tai, mặc áo khoác dày cộp đứng
không ngừng dậm chân cho đỡ lạnh, thấy hai người về thì dẩu môi lên, "Ôi,
cuối cùng thì cô chú cũng về rồi, cháu đợi lâu lắm rồi đấy!"
"Có chuyện gì vậy?" Lương
Hoà vừa hỏi vừa nhéo má cô bé, khuôn mặt tròn trĩnh phình ra.
"Mẹ cháu bảo mời hai người sang nhà
ăn bánh trẻo."
"Ăn bánh trẻo à?"
Lương Hoà hỏi lại, nhìn về phía Cố Hoài Ninh, thấy anh gật đầu thì vui vẻ đồng
ý.
Lâm Nhiên làm rất nhiều bánh trẻo, trên bàn bếp vẫn
còn một đống bột thừa. Lương Hoà nhìn nhìn, làm nhiều thế này bốn người làm sao
ăn hết được. Trương Hân đưa cho cô một cái thìa, nghịch ngợm nói, "Chú
Hoài Ninh nói, tay nghề bếp núc của cô Lương và cháu ngang nhau, hôm nay hai
chúng ta thi xem, ai nặn bánh trẻo đẹp hơn nhé."
Lương Hoà bị cô bé nói mặt đỏ lên, ngẩng đầu lườm anh,
anh nhún nhún vai tỏ vẻ rất vô tội. Anh cầm lấy cái bánh trẻo trên tay cô,
Trương Hân lại dẩu môi lên phản đối ầm ĩ bị anh thò tay cốc cho một cái. Cố
Hoài Ninh cầm thìa nặn hình bánh trẻo, rồi viền hai bên mép bánh lại, trong
thoáng chốc đã thành hình một chiếc bánh trẻo xinh đẹp. Điều này khiến ánh mắt
cô thán phục không thôi, dù vậy nhưng trong lòng lại ghen tị oán thầm.
Ăn uống trò chuyện xong xuôi về tới nhà cũng đã gần
mười hai giờ khuya. Tuyết vừa ngừng rơi, mặt đường hơi trơn, Cố Hoài Ninh đưa
Lương Hoà đến sát hàng hiên rồi mới đi đỗ xe. Lương Hoà đứng im tại chỗ nhìn
ánh đèn đường mờ nhạt cách đó không xa mỉm cười, tâm trạng cô hôm nay rất vui
vẻ, có lẽ là vui nhất kể từ khi đến thành phố B tới giờ. Lương Hoà dậm dậm hai
chân, khi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bóng cô Nhậm đang sắc thuốc.
Lưỡng lự một lát cô chậm rãi lại gần.
"Muộn thế này vẫn còn sắc thuốc hả
cô?" Cô hỏi khẽ.
Cô Nhậm cười, "Ừ, bệnh
cũ mà, không uống thuốc thì khó chịu trong người, cũng quen rồi."
"Cô không khoẻ ạ?"
Cô Nhậm lắc đầu, chỉ vào trong phòng, "Không,
là chồng tôi cơ, lần nào trở trời cũng cứ gắng gượng chống đỡ, tôi cứ phải sắc
thuốc bắt ép mãi ông ấy mới chịu uống."
Lương Hòa nghe vậy thì cười khẽ, không quá khó cô liền
hiểu được địa vị của cô ở trong gia đ