
đi vào đấy?"
Đôi mắt cô rũ xuống, "Kể
cả như vậy cũng không cần anh đưa đi." Còn
chưa dứt lời thắt lưng đã bị anh nhẹ nhàng ôm lấy, cô chỉ cần hơi nghiêng mí
mắt đã có thể nhìn thấy nửa bên khuôn mặt tuấn tú của anh. Lương Hoà giơ tay
lên, do dự một chút rồi lướt qua cằm đặt tay lên bờ vai anh, "Chắc
là ba có chuyện muốn nói riêng với em, để anh đi cùng chẳng hoá ra là em nhát
gan quá sao." Cho dù là cô cũng hơi nhát gan thật.
Anh cảm thấy buồn cười nhưng cũng không kèo nài thêm
nữa, đành để lái xe Trương đưa cô đi.
Xe dừng trước cửa nhà khách, bây giờ là vào giờ huấn
luyện buổi chiều, trong doanh trại không có mấy người đi lại, không sợ ai nhìn
ngắm, Lương Hoà ung dung tự nhiên cúi đầu đi vào trong, bỗng nhiên có một đôi
giày da màu đen đập vào tầm mắt, cô giật mình dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn.
Tưởng ai, hoá ra là Tham mưu trưởng Triệu Kiền Hoà.
Lương Hoà thở ra nhẹ nhõm, động tác của cô khiến Triệu Kiền Hoà phải bật cười.
"Đến gặp bác Cố phải không?"
Lương Hoà gật gật đầu. Triệu Kiền Hoà giơ tay nhìn
đồng hồ nói, "Anh đang có việc, không đi
cùng em được, anh đi trước nhé!"
Nói xong anh vội vàng nhanh chóng đi ra ngoài, Lương
Hoà đứng im tại chỗ buồn bực, bận gì mà bận đến mức không thể nói thêm được vài
câu?
Phòng của Cố lão gia ở phía cuối hành lang, cửa hờ
khép. Lương Hoà hít sâu một hơi, gõ nhẹ vài cái lên cửa cũng không thấy ai trả
lời, do dự một lát cô đẩy cửa ra nhẹ nhàng đi vào trong.
Cố lão gia đang gọi điện thoại, thấy cô vào ông hơi
gật đầu. Lương Hoà ngồi xuống trên ghế, ánh mắt nhìn quanh một lượt, trong
phòng ngoài cô ra thì không có khách nào. Ngẩng đầu nhìn biểu tình nghiêm túc
trên gương mặt của ông, lòng cô nảy lên cảm giác khẩn trương. Người ở đầu dây
bên kia nói rất nhiều, ông có vẻ không kiên nhẫn, ngón tay gõ từng nhịp trên
mặt bàn đá cẩm thạch, lông mày chau lại.
"Thôi thôi, có giỏi thì tự đi khuyên
con mình ấy, đừng có nói với tôi."
Câu này khiến cho Lương Hoà chột dạ. Chẳng lẽ người
gọi điện là Lý Uyển?
Không biết người bên kia lại nói gì đó, ông nhoẻn
miệng nở nụ cười, "Làm sao tôi khuyên được. Bọn
nó đứa nào đứa nấy tính tình đều cứng rắn như nhau, theo tôi thì mặc kệ chúng
nó, muốn làm gì thì làm." Dừng
một lát, ông nói thêm,"Thôi nhé, tôi cúp máy đây."
Nói xong ông dứt khoát cúp điện thoại. Lương Hoà chưa
kịp dời mắt đi chỗ khác đã bị ông bắt gặp, nhìn thấy đôi mắt chăm chú như đang
suy nghĩ của cô ông cười nói: “Đừng lo, là ba của Kiền
Hoà đấy mà."
Thì ra là vậy. Lương Hoà nhịn không được muốn thở ra
nhẹ nhõm, nhưng ý thức được ông vẫn đang nhìn mình nên đành nén lại.
Cố lão gia làm như không thấy dáng vẻ khẩn trương của
cô, thong thả ngồi xuống ghế, bưng chén trà lên nhấm nháp một ngụm nhỏ rồi mới
chậm rãi nói, "Hai đứa đến đây cũng nhiều
ngày rồi mà không gọi về nhà, làm cho mẹ cứ sốt ruột lo lắng mãi. Thế nào, đã
thích nghi được chưa?"
Lương Hoà cúi đầu, "Cũng tạm
ổn rồi ạ." Qua mấy hôm đầu mơ mơ màng màng, gần đây quả thật cũng
trở nên tốt hơn nhiều.
Giọng ông trầm xuống, "Chuyện
của con và nhà họ Diệp hôm nọ ba cũng đã nghe qua biết đại khái rồi, thái độ
của ông ấy ba cũng biết, còn con..." Ông
nhìn Lương Hoà, "Hoài Ninh nói con vẫn chưa
nhận, có phải không?"
Dưới ánh mắt dò xét của ông, Lương Hoà suy nghĩ một
lát rồi đáp, "Nhà họ Diệp đối xử với con
rất tốt, con vẫn kính trọng xem Diệp lão tướng quân như trưởng bối. Nhưng mà,
nếu nhận ông ấy là ông ngoại, e rằng hơi khó. Con cảm thấy như bây giờ cũng tốt
rồi, con không muốn lại có thêm biến cố gì nữa.."
Thật lòng mà nói, thái độ né tránh như vậy chính cô
cũng không thích.Cô không rõ những mâu thuẫn trước đây của ông bà ngoại, cũng
không muốn đem khuôn mặt hiền lành của Diệp lão hiện tại so sánh với người ông
ngoại phong lưu trước đây đặt ngang hàng cùng nhau, cho nên cô mới không muốn
nghĩ tới, Diệp lão gia vẫn là Diệp lão gia, bà ngoại vẫn là bà ngoại.
Ba chồng cũng không phê bình lời cô nói, chỉ cười
cười:“Thôi, quên đi, con tự nghĩ rồi quyết định
lấy." Nói xong ông nhìn Lương
Hoà đầy thâm ý, "Thật ra, xét ở góc độ khách
quan mà nói, phản ứng của con như vậy là rất khờ khạo. Với một cơ hội như vậy
nếu đặt ở trong tay người khác thì phải là một việc vui, cầu còn chẳng được,
người thân có bối cảnh gia thế hiển hách như vậy đâu dễ mà có."Dừng một
chút ông nói thêm, "Có điều bây giờ con cũng không
cần quan tâm tới mấy thứ này, nếu đã gả cho Hoài Ninh rồi, tất nhiên là nó phải
che chở lo lắng cho con đầy đủ."
Hàm nghĩa sâu sắc của ông mãi sau một lúc Lương Hoà
mới hiểu được. Ý của ông là, bây giờ cô đã là con dâu nhà họ Cố rồi, không có
nhà họ Diệp thì cũng không sao. Lương Hoà nhịn không đuợc cười khổ, cảm giác bị
người ta bao bọc như chim bị nhốt trong lồng này, cô cảm thấy không thoải mái
chút nào cả.
Chưa kịp ngh