
liệt, tới mức nghe xong cô ngẩn
cả người, chậm rãi xoay mặt lại nhìn anh, trong đôi mắt đen và sáng ấy của anh,
tràn đầy sự yêu thương và chân thành.
Qua một lát, Lương Hoà chậm rãi nở một nụ cười, cô áp
trán vào ngực anh, cũng dùng giọng nói chân thành nhất từ trái tim đáp lại, "Được
rồi."
Dứt lời cô liền bị nhấc bổng lên, Lương Hoà hét lên kinh
hãi, ôm chặt lấy cổ anh "Anh làm gì vậy?"
Anh nhìn cô nở nụ cười bỡn cợt, "Em
đoán xem?"
Nếu muốn sinh con, đương nhiên phải cố gắng chứ còn
làm gì nữa!!!
o-------------o
Hôm sau Cố Hoài Ninh đưa các vị thủ trưởng đi bệnh
viện thăm Diệp Lão. Trước khi anh đi Lương Hoà vẫn còn nằm trong chăn giả bộ
như còn đang ngủ, Cố Hoài Ninh cũng hiểu tính tình nhút nhát của cô, không
muốn ép buộc, cười cười kéo chăn đắp lại cho vợ xong mới đi ra ngoài. Thật
ra mà nói cô không đi cũng tốt, ở đó mấy hôm nay đều có rất nhiều người ra vào
thăm hỏi, đều toàn những đồng sự trong vòng luẩn quẩn, nếu thấy Lương Hoà chắc
chắn sẽ hỏi. Không phải là anh sợ mọi người hỏi chuyện, mà là không muốn bọn họ
làm phiền Lương Hoà, huống hồ đối với chuyện này cô vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận,
xúc cảm rối rắm của cô trước mặt Diệp Lão chỉ khiến cho người ta nhìn thấy lại
bàn tán thêm.
Trong phòng bệnh không có nhiều người. Diệp Vận Đồng
đã lâu không thấy hai vị trưởng bối nhà họ Cố, gặp mặt cũng hàn huyên một hồi
lâu, Cố Hoài Ninh không có việc gì làm liền đến bên cạnh Diệp Dĩ Trinh ngồi.
"Mới sáng sớm mà ông chủ Diệp đã bận
rộn như thế rồi hả?"
Diệp Dĩ Trinh nghe giọng điệu trêu chọc của anh thì
buông tập tư liệu trong tay, tháo kính mắt xuống nói, "Có
một dự án sắp xong, không xem không được."
Diệp Dĩ Trinh nhìn xung quanh tìm, không thấy bóng
dáng nhỏ nhắn vẫn thường hay đi bên người Cố Hoài Ninh thì cười cười. Tuy ông
cụ kinh ngạc và vui mừng vì chuyện này, dù bây giờ có nhiều thứ muốn cho không
biếu không cho cô nhưng cố tình cô lại không muốn nhận. Tuy vậy chuyện này cũng
không phải là không tốt, ít ra cũng phải để cho cô bình tâm đắn đo lại, nếu cô
đến đây hôm nay sẽ không tránh khỏi sẽ có đôi lúc xấu hổ. Nghĩ vậy, Diệp Dĩ
Trinh nhìn Cố Hoài Ninh hỏi:
"Hai hôm nay sao rảnh rỗi vậy? Ngày
trước bác trai có đến đây cũng có thấy cậu kè kè đi theo như vậy đâu?"
Cố Hoài Ninh nhàn nhã nâng tay vuốt vuốt mấy bông hoa
trong bình hoa, khoé miệng khẽ nhếch lên. Chẳng lẽ trước đây anh bận tới mức
làm mọi người công phẫn như vậy sao? Bây giờ vừa rảnh rỗi một chút liền đã bị
người này người kia hỏi tới tấp, "À, có một
vài việc, cấp trên cho phép nghỉ ngơi trước mấy ngày."
Giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy nhưng Diệp Dĩ
Trinh đã đoán ngay được đã xảy ra chuyện. Ý bảo nghỉ ngơi vài ngày có nghĩa là
tạm thời đình chỉ mọi chức vụ, đã xảy ra tình trạng này thì tuyệt đối sẽ không
chỉ là "chỉ có một chút
chuyện", nghĩ vậy anh nhíu mày hỏi, "Có
chuyện gì vậy?"
Một cái gai trên cành hoa đâm vào ngón tay, giọt máu
ứa ra, Cố Hoài Ninh hơi chau mày rụt tay lại nói, "Mấy
hôm trước Ban bảo vệ Quân khu phát hiện ra có ba xe xảy ra tai nạn trên đường
cao tốc, tuy là tai nạn nhẹ, nhưng lái xe lại là người địa phương, xe lại là xe
thuộc đơn vị, không có giấy phép điều chuyển, không có chứng nhận sĩ quan cũng
không có mã số. Sau khi điều tra thì kết quả ba chiếc xe kia đều thuộc đơn
vị tôi, bị ai đó lén đầu cơ trục lợi đem ra ngoài."
"Vậy thì rõ rồi, ở đơn vị có người
cấp giấy điều xe."
Cố Hoài Ninh nắm chặt tay, cười khẽ, "Cậu
đoán xem chuyện này nếu điều tra ra thì ai đứng ở phía sau?"
Diệp Dĩ Trinh lắc đầu, tuy rằng từ nhỏ đều lớn lên ở
đơn vị, người quen cũng rất nhiều, nhưng bình thường những chuyện này anh rất
ít quan tâm tới.
"Mấy người đó cậu cũng quen đấy, là
con trai của Trương tham mưu trưởng Quân khu, Trương Văn." Nói
xong anh cười lạnh, "Cũng khó xử lý vì Trương tham
mưu trưởng đã tốn tâm tư phí sức lực lắm mới đưa được hắn đến đơn vị công tác,
vậy mà suốt ngày tụ tập mấy kẻ không ra gì, không chuyện thiếu đạo đức nào là
không làm được."
Diệp Dĩ Trinh bật cười. Gã Trương Văn này anh cũng có
nghe nói đến, trong những mối quan hệ lòng vòng giữa các gia đình thì không thể
không nghe. Gã này nổi danh lừng lẫy, kể cả ba hắn cũng không còn cách nào khác
đành phải đưa đến Quân khu nhằm mục đích để hắn thu liễm bớt tính tình, ai ngờ
trong đơn vị cũng tránh không khỏi, một đàn những kẻ thái tử đảng kết bè kết
phái với nhau, ăn chơi quậy phá. Nghĩ vậy, Diệp Dĩ Trinh hỏi, "Đây
là việc của nó, làm sao lại liên luỵ đến cậu?"
Thời gian trước danh sách khen thưởng diễn tập vừa
thông báo xuống dưới, trong Phòng Hoá đoàn có doanh trưởng hai Cao Vịnh Quân
được khen thưởng và thăng chức, lên làm Phó đoàn Kỹ thuật thay cho người cũ mới
điều đi nơi khác. Vụ việc còn chưa nóng hổi được vài ngày bỗng nhiên có thông
báo từ trên Quân khu rằng đình chỉ chức vụ của Cao Vịnh Quân, yêu cầu phối hợp
điều tra. Theo như họ nói vài người lái xe người địa phư