
Diệp Dĩ Trinh cố ý muốn giấu chuyện
Diệp Lão ốm nằm viện, nhưng vẫn có người biết được tin này. Không khó đoán bởi
vì nhân viên cấp dưới của Diệp lão không phải là ít, giữ bí mật là chuyện rất
khó. Mấy ngày hôm nay đã có một vài cán bộ cao cấp trong Đảng và Bộ Tổng Tư
Lệnh lục tục đến thăm ông, khiến cho ông cảm thấy rất phiền toái, cuối cùng
đành phải để bác sĩ ra mặt nói "Sức khoẻ của bệnh nhân cần
nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều" mới khuyên được bọn họ
không nên tiếp tục đến nữa. Cố Hoài Ninh không khó để đoán được tâm tư của bọn
họ, thật tâm thật bụng muốn đến thăm bệnh Diệp Tán tướng quân e rằng không có
mấy người.
Cố Trường Chí và Cố Trường Minh cũng cố ý muốn
tránh gặp những người này nên mới đến muộn vài ngày, bây giờ sức khoẻ của Diệp
Lão khôi phục cũng khá nhiều mới đến thăm.
Vốn dĩ Cố Hoài Ninh muốn ra tận sân bay đón hai người, nhưng sáng sớm nay ba
anh gọi điện tới nói họ sẽ từ sân bay đến thẳng đây luôn, bảo anh và Lương Hoà
cứ ở nhà chờ. Cho dù là vậy, hai vợ chồng vẫn ra ngoài cổng viện đứng đợi ông,
làm cho mấy cậu lính cần vụ ở phòng trực ban cũng trở nên căng thẳng.
Gần mười giờ đoàn xe mới đến, đi cùng còn có hai mẹ
con Lâm Nhiên, điều này khiến Cố Hoài Ninh hơi bất ngờ. Nhưng ánh mắt anh vừa
nhìn lại một chút, thấy băng tang đeo trên cánh tay họ anh liền hiểu được sự
tình. Nụ cười của anh cứng lại, quay người bước tới xách hành lý.
"Cô đi đường có mệt lắm không
ạ?"
Lâm Nhiên gượng gạo cười lắc đầu, ánh mắt bà lướt qua
Cố Hoài Ninh nhìn thấy Lương Hoà, hỏi "Đây là vợ
của Hoài Ninh phải không? Thật là xinh đẹp."
Lương Hoà cười dịu dàng, định đi cùng lên nhà thì bị
Cố Hoài Ninh khẽ kéo lại cánh tay, "Em dẫn cô
ấy đi xem nhà đi, căn nhà ở ngay phía sau dãy này, để anh đưa ba và chú Hai
vào."
Lương Hoà nháy mắt liền hiểu được ý anh, gật gật đầu.
o--------------o
Cố Trường Chí vào nhà ánh mắt nhìn xung quanh đánh giá
một lượt, Cố Hoài Ninh pha trà rót mời hai người xong rồi ngồi im lặng trên ghế
sô pha, chú Hai đôi mắt cười cười nhìn anh.
"Chuyện này làm mẹ cháu giận lắm
đấy."
Cố Hoài Ninh cũng cười, vẫn im lặng không nói. Tuần
tra xong một vòng Cố lão gia ngồi xuống, hừ một tiếng, "Thằng
này từ nhỏ đến lớn có bao giờ nghe lời ba mẹ đâu. Mẹ nó có tức giận đến mấy đi
nữa cũng không làm gì được."
Cố Hoài Ninh trầm ngâm một lát, cảm thấy không nên
phản bác lại vẫn là tốt nhất. Anh quay sang nhìn ông chú: “Chú
Trương mất khi nào vậy ạ, vì sao lại không phát tang?"
"Ông ấy yêu cầu như vậy, lễ tang cũng
làm rất đơn giản, không muốn phô trương quá, xong xuôi thủ tục rồi đưa đi hoả
táng luôn." Ông dừng lại một chút,
nhớ lại chuyện khi đó trên khuôn mặt ông hiện lên vẻ tiếc nuối ân hận, "Bị
bệnh tật hành hạ suy sụp tới mức như vậy, chắc là cũng không muốn để cho người
khác nhìn thấy, càng thêm đau lòng mà thôi."
Quả thật là.. Cố Hoài Ninh nhịn không được nở một nụ
cười khổ.
Ba anh nghe xong mặt cũng nhăn lại, thở dài "Là
tại nhà chúng ta không lo lắng chu đáo, người ta có ơn với mình như vậy mà.."
Cố Trường Minh hổ thẹn cười, "Bây
giờ đưa hai mẹ con họ đến đây rồi, Hoài Ninh thay chúng ta quan tâm cho
chu đáo nhé, đừng để cho họ thiếu thốn. Con bé năm nay học lớp 8, để ý
liên hệ cho nó vào nhập học ở trường nào tốt một chút."
"Vâng, con biết rồi."
Cố Trường Chí nhìn vẻ bình tĩnh của anh hỏi, "Mấy
hôm nay Lương Hoà thế nào? Mẹ con ở nhà suốt ngày nhắc đến nó."
Cố Hoài Ninh cười lạnh nhạt, "Nhờ
phúc của ba, cô ấy vẫn khoẻ."
Anh vừa nói xong thì Cố Trường Minh bật cười, "Hoài
Ninh chắc cháu vẫn chưa biết, ngày xưa mẹ cháu khó sinh, lại nhất định không
chịu mổ, sợ có ảnh hưởng tới cháu. Sau cùng đến lúc nguy kịch quá ba cháu phải
cương quyết bắt buộc, đẩy mẹ cháu vào phòng giải phẫu. Cho nên mẹ cháu mới yêu thương
cháu như vậy."
Ba anh hừ một tiếng, "Hừ,
vậy chuyện xảy ra mấy ngày nay là sao? Lơi lỏng đến mức để bọn nó luồn lách vi
phạm luật như thế là sao?"
Lời ông nói khiến Cố Hoài Ninh nhịn không được nhíu
mày lại, chỉ thoáng qua một chút sau đó vẻ mặt anh liền khôi phục như cũ, "Chuyện
này con sẽ tự tay xử lý, nhưng cũng cần chú Hai giúp đỡ trấn áp một chút."
Cố Trường Minh gật gật đầu, xem như đồng ý.
o-------------o
Đơn vị thu xếp cấp cho hai mẹ con Lâm Nhiên một căn hộ
ở tầng hai, diện tích cũng khá rộng. Đồ đạc vẫn chưa đưa đến hết, chỉ có một
vài đồ gia dụng doanh trại đưa tạm tới, cho nên căn nhà nhìn khá trống trải.
Lương Hoà khom người đặt vali xuống sàn, ngẩng đầu
liền nhìn thấy mảnh băng tang trên tay Lâm Nhiên, ngạc nhiên sửng sốt. Lâm
Nhiên thấy vậy thì cười nhẹ, lấy từ trong túi ra di ảnh của chồng đặt lên giữa
bàn, nói "Vừa mới qua đời, có lẽ cháu không biết ông
ấy phải không?"
Khoé miệng Lương Hoà hơi giật khẽ, cuối cùng chỉ nói
một câu, "Cô, cố gắng nén đau buồn
giữ gìn sức khoẻ để còn lo cho em nó nữa ạ."
Lâm Nhiên đưa tay lên quệt mắt, "Không
sao, năm xưa ông ấy