
tham gia trận đánh đó rồi bị nạn, lúc đó cô đã khóc khô cả
nước mắt rồi, giờ cũng khóc không được nữa. Đơn vị thu xếp thế này thật chu đáo
quá, cô cũng an tâm nhiều lắm. Con người ta, vào lúc thương tâm mà có ai đó để
dựa vào, thì sẽ nhanh chóng vượt qua được khó khăn đau khổ thôi..."
Chú Trương chỉ có một con gái tên Trương Hân, năm nay
mười ba tuổi sắp lên lớp 8, tính tình hoạt bát đáng yêu. Hai cha con gặp nhau
thì ít xa nhau thì nhiều, khi ba mất cô bé cũng không cảm thấy đau khổ mất mát
sâu sắc như mẹ. Sau khi thu xếp hành lý của chính mình xong cô bé chạy tới ngồi
dựa vào bên cạnh mẹ, nhìn Lương Hoà nói nhỏ, "Chú Hoài
Ninh đẹp trai nhỉ, cô làm thế nào mà cua được chú ấy vậy?"
Vừa dứt lời liền bị mẹ cốc đầu cho một cái, cô bé mím
miệng bất mãn nhìn mẹ, Lâm Nhiên lườm con, "Không
lễ phép gì cả, nhanh đi thu dọn đồ đạc đi."
Lương Hoà cảm thấy buồn cười, vội vàng khom người giúp
đỡ họ soạn đồ. Cô bé Trương Hân phụng phịu đứng ỳ tại chỗ không chịu nhúc
nhích, "Con hỏi thật mà." Nói
xong đôi mắt sáng ngời chạy đến bên cạnh Lương Hoà, "Cô,
cô có biết trong cảm nhận của cháu, chú Hoài Ninh phong độ nhất là lúc nào
không?"
Lương Hoà đờ người ra, không biết trả lời như thế nào.
Cô bé thấy Lương Hoà không nói lời nào thì cười khanh
khách, "Để cháu kể cho cô nhé, lúc đó
cháu đi với mẹ đến đơn vị thăm ba, đúng lúc toàn bộ đơn vị được nghỉ hai ngày,
cho nên có rất nhiều người nhà cũng đến thăm thân nhân. Người đông quá nên nhà
khách không đủ chỗ để ở, cho nên đa phần đành phải ra trọ ở khách sạn bên
ngoài, có nhiều binh sĩ đến đêm cũng không trở về đơn vị."
Lương Hoà cười cười, im lặng tiếp tục nghe cô bé kể.
"Ba cháu và chú Hoài Ninh lúc đó phải
xử lý rất nhiều trường hợp, bận lắm, vì thế chú Hoài Ninh liền nói, "Các
cậu muốn đêm không về cũng được, cứ mang giấy đăng ký kết hôn ra đây cho tôi,
nếu không thì các cậu chính là vi phạm kỷ luật!"" Cô bé
miêu tả rất sinh động, đôi mắt lấp lánh toả sáng, cười khanh khách, "Oa,
rất là phong độ, trong nháy mắt cháu cảm thấy chấn động đứng cả
tim!"
Lương Hoà nhịn không được bật cười. Cô bé này năm nay
mới mười ba tuổi, vậy mà mồm mép liến thoắng bắng nhắng, hơn nữa không hề bẽn
lẽn cố kỵ, có nhiều điểm thật giống thằng nhóc tai hoạ Cố Gia Minh. Có thể
tưởng tượng đối với đứa con gái hoạt bát như vậy Lâm Nhiên cũng khá đau đầu. Cô
bé nói xong liền bị mẹ lấy ngón tay dí dí vào trán:
"Mau, mau đi làm việc đi, cứ nói hươu
nói vượn trước mặt cô như thế, coi chừng mẹ đánh đít bây giờ!"
Cô bé rụt rụt cổ, ngoan ngoãn đi làm việc. Lâm Nhiên
nhìn con gái, ánh mắt vừa yêu thương vừa bất đắc dĩ, lắc đầu nói,"Đứa
bé này bị cô chiều nên hư quá, nói toàn chuyện không đâu, cháu đừng để ý."
Lương Hoà lắc đầu, "Không sao
đâu cô ạ, cô bé linh hoạt hiếu động như vậy cũng rất tốt, ở bên cạnh mình cũng
sẽ không thấy buồn."
Lâm Nhiên cười, trong đôi mắt ánh lên sự tự hào của
người mẹ, "Ừm, nhìn vậy thôi chứ rất
biết cách làm mẹ vui vẻ, thành tích học tập cũng không để mẹ phải phàn nàn
gì."
Lương Hoà mỉm cười.
o--------------o
Khi Lương Hoà về nhà đã không thấy hai người lớn kia
đâu cả, từ đầu tới đuôi cô còn chưa kịp nói câu nào với họ. Điều làm cho cô
ngạc nhiên hơn là, hôm nay anh cũng không đi làm, so với hai ngày trước thì
nhàn nhã đến mức kỳ quái.
"Anh không phải đi làm sao?" Vừa
thay giày Lương Hoà vừa hỏi.
Cố Hoài Ninh đang đọc báo, trả lời lơ đãng, "Mấy
hôm nay chỉ có nhiệm vụ tiếp đãi thủ trưởng thôi. Cô Lâm thế nào rồi?"
"Ừm, mọi việc cũng gần xong rồi, cô
bé con rất thú vị."
Cố Hoài Ninh hơi nhướn mày, "Nghịch
ngợm y hệt thằng nhóc kia, lúc nào cũng làm cho người ta đau hết cả đầu."
Lương Hoà không nén được bật cười, hẳn là suốt ngày
anh bị cô bé ấy xoắn lấy không tha cho nên mới nói như vậy. Cô ngẫm nghĩ một
chút, hỏi, "Sao vậy, anh không thích
trẻ con sao?"
Vừa dứt lời liền thấy bàn tay cầm báo của anh rung
lên, đặt tờ báo xuống bàn, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô một cách chăm chú khiến
Lương Hoà bối rối. Anh cứ nhìn như vậy mãi tới lúc Lương Hoà nhịn không được
sắp bùng nổ mới cười khẽ, "Trẻ con à?"
Ẩn ý sâu xa của cô bị anh nắm bắt một cách chuẩn xác,
Lương Hoà ngượng ngiụ định lảng sang chuyện khác, vừa quay người thì vòng eo đã
bị cánh tay anh ôm siết lấy, cô lập tức không nhúc nhích được. Lương Hoà vừa
xấu hổ vừa giận dỗi, lần nào anh cũng sử dụng chiêu này, càng ảo não là lần nào
anh cũng chỉ ra tay một lần lập tức đã thành công.
Giọng anh thở nhẹ bên tai cô, "Anh
chỉ thích trẻ con của chúng ta thôi!"
Lương Hoà quay đầu lại lườm anh, "Như
vậy thì không công bằng chút nào!"
Nghe vậy anh ngửa đầu cười cười, rồi càng ôm cô chặt
hơn vào lòng, nói "Bà xã, sinh cho anh một đứa
con đi!"
Âm thanh ấm áp tràn đầy yêu thương và dịu dàng ấy
khiến cô không thể kìm chế được nhịp đập của trái tim mình. Dường như trong
giọng nói ấy còn ẩn chứa một nỗi khát khao mãnh