
ịnh bổ về phía người Trường Sinh.
“Cha!” Hà Hoa hoảng sợ kêu lên, chạy tới giữ chặt tay cha mình.
Cha Hà Hoa
thấy Hà Hoa tới, chửi: “Mày, con nha đầu chết tiệt này! Hôm qua tao mới
gả mày ra ngoài mà hôm nay mà đã giúp người ta tính kế cha mày à! Đây rõ ràng là bà nội nó đã lấy làm sính lễ cho tao, sao mới một buổi tối mà
đã không giữ lời hứa! Ruộng này là của nhà tao! Mày mau lôi thằng chồng
mày ra khỏi đây mau cho tao!”
Hà Hoa thấy tình cảnh trước mắt này đã đoán được chuyện gì xảy ra, cũng không để ý
cha cô mắng cô ra sao, vội vàng đi tới bên cạnh Trường Sinh, lo lắng
nói: “Trường Sinh, về nhà thôi.”
Trường Sinh căn bản không để ý tới cô, chỉ chăm chú cúi đầu cuốc đất. Hà Hoa không
biết nói thế nào, đành phải giơ tay kéo kéo tay áo hắn nói: “Trường
Sinh, ruộng này không phải của chúng ta, chúng ta trở về đi…”
Trường Sinh vừa nghe xong lời này lập tức ngừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn cô,
đúng lý hợp tình nói: “Ruộng này của ta, là ông nội ta để lại cho ta.”
Hà Hoa nghe vậy không nói được gì, không biết phải đáp lại hắn làm sao, nhìn vẻ mặt Trường Sinh lại càng cảm thấy có lỗi với hắn.
Cha Hà Hoa
thấy vậy, lại gào lên chửi : “Chúng mày kẻ tung người hứng diễn tuồng
cho ai xem đấy! Bà nội mày đã đưa cho nhà tao, thì chính là của tao! Mày dám đổi ý làm càn thì đừng trách ông đây không nể mặt!”
Trường Sinh căn bản không nhìn cha Hà Hoa, chỉ cứng đầu lớn tiếng lặp lại với Hà
Hoa một lần nữa: “Ruộng này là của ta, là ông nội ta để lại cho ta.”
Cha Hà Hoa
chửi tiếp: “Mày đừng có giả ngu với tao! Đây là sính lễ mày có hiểu
không hả?! Con gái tao gả cho mày làm vợ, thì giờ chỗ này phải thuộc về
tao!”
Trường Sinh hơi sửng sốt, nửa hiểu nửa không, ngơ ngác nhìn Hà Ho., Hà Hoa bị hắn
nhìn hơi chột dạ, khẽ cắn môi cúi thấp đầu xuống.
Trường Sinh kinh ngạc nghĩ ngợi một lát dường như đã hiểu, quay đầu nói với cha Hà
Hoa: “Vậy ông rước con gái ông về đi, ta không cần cô ta làm vợ.”
Cha Hà Hoa
tức giận tới mức giậm chân, chỉ tay vào Trường Sinh bắt đầu không nể
nang gì, cứ thế mà chửi: “Mày, cái thằng vô lại này muốn chơi đểu à! Con gái tao hôm qua vào cửa nhà mày, đều đã con mẹ nó ngủ với mày một đêm,
mày hôm nay lại bảo muốn trả lại! Mày cho là họ Lý chúng tao dễ bắt nạt
phải không hả?! Đại Bảo! Chém chết tên vô lại này cho tao!”
Đại Bảo vốn còn hơi do dự, giờ lại nghe Trường Sinh nói muốn bỏ Hà Hoa, cũng bắt đầu nổi giận, lập tức cầm cuốc muốn động thủ.
Hà Hoa bước lên phía trước, chắn trước người Trường Sinh.
Đại Bảo nói: “Tỷ, tỷ tránh ra, để đệ đánh chết tên khốn kiếp này xả giận cho tỷ!”
Cha Hà Hoa
chửi: “Mày đang bị người ta coi thường đấy! Người ta đều con mẹ nó không cần mày, mày còn che chở bảo vệ cho nó, mày có biết xấu hổ hay không
hả?!”
Hà Hoa đứng ở bên này, cúi đầu im lặng không nói gì. Cô cảm thấy bản thân mình
không phải không biết xấu hổ, mà là đã sớm không còn mặt mũi gì nữa rồi. Cha cô và Trường Sinh mỗi người một câu bóc trần sạch sẽ mọi thứ. Ở
trước mặt bao nhiêu người, họ biến cô thành trò cười. Cô không cần ngẩng đầu lên cũng có thể biết bà con trong thôn đang dùng ánh mắt như thế
nào nhìn mình, cô thậm chí còn biết trong lòng bọn họ đang cười khẩy
mình. Cô chỉ hận lúc này không thể cầm lấy cái cuốc trong tay Đại Bảo mà lập tức bổ vào trán mình một cái, chết quách đi cho xong.
Nhưng lúc
này cô không thể chết được, cũng không thể không đối mặt với tình cảnh
đáng xấu hổ này, cô chỉ còn cách dùng toàn lực mà ứng phó. Dùng móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay mình, cô thấp giọng nói: “Cha, cha về nghỉ
ngơi trước đi, để con khuyên bảo chàng.”
“Khuyên cái rắm!” Cha cô lại mắng chửi: “Đây là của nhà tao, mày dựa vào cái gì mà
đuổi tao đi! Mày mau kéo nó đi khỏi đây cho tao!”
Hà Hoa quay người lại, kéo cánh tay Trường Sinh nói: “Trường Sinh, chúng ta đi về nhà.”
Trường Sinh cũng không để ý tới cô, dường như rất tức giận, ra sức hất tay Hà Hoa
ra. Hà Hoa bị bất ngờ nên bị hắn hất tay một cái liền ngã xuống, ngồi
bệt trên ruộng,
Đại Bảo
thấy Hà Hoa bị ngã, trừng mắt lên nhìn Trường Sinh, định lao tới đánh
nhau. Hà Hoa vội vàng đứng lên ngăn lại. Nhưng không chờ cô đứng lên, đã có mấy người dân trong thôn vây xem lúc này liền tới ngăn cản Đại Bảo.
Người dân xem náo nhiệt cũng đủ rồi, thấy bọn họ định đánh nhau thật
liền kéo nhau tới vây quanh cha Hà Hoa khuyên giải.
Có người
nói: “Sao ông lại so đo cùng với một tên ngốc làm gì chứ, tốt xấu gì ông cũng là cha chú, hắn lại là tên ngốc ngây ngô chẳng biết chuyện gì kia
mà.”
Lại có
người nói: “Ông cứ để cho hắn làm cũng được mà, dù sao đây cũng là ruộng của ông rồi, coi như có tên ngốc làm việc không công cho ông còn gì.”
Lại thêm một người nữa nói: “Chung quy thì hắn vẫn là con rể ông cơ mà, ông đánh hắn rồi thì người chịu tội vẫn là Hà Hoa.”
Người dân
trong thôn mỗi người một lời khuyên bảo cha con nhà họ Lý rời đi, trước
khi đi cha Hà Hoa còn không quên đe dọa Hà Hoa: “Chỉ lần này thôi đấy.
Ngày mai mà tao còn nhìn thấy nó đến đây, tao sẽ đánh gãy chân!”
Mọi người
giải tán hết, chỉ còn Hà H