
ch nhau khá xa.
Trường Sinh chỉ vào bộ mền gối của mình nói: “Đây là của ta, kia là của cô.” Nói
xong cũng không để ý tới Hà Hoa, tự cởi quần áo của mình chui vào túi
ngủ (*)
(*) túi ngủ ở đây là chăn gấp hình ống để chui vào ngủ.
Hà Hoa đứng ngẩn người trong chốc lát rồi thổi tắt đèn, mặc quần áo nằm vào trong ổ chăn của mình, tới khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Trường Sinh, đoán chắc hắn đã ngủ rồi, thân mình cứng nhắc của cô mới thả lỏng.
Không có
cảnh tượng lúng túng xấu hổ như trong tưởng tượng của cô. Nhưng ngẫm
nghĩ thì cũng phải, Trường Sinh là tên ngốc, động phòng là cái gì chắc
chắn cũng không hiểu, xem ra bà Tứ cũng không có ý muốn bế chắt trai
sớm.
Hà Hoa thở phào một hơi nhẹ nhõm, lần mò tự cởi áo khoác ra, yên tâm xoay người nằm ngủ.
Edit : Kim NC
Beta : Vô Phương
Sáng sớm
hôm sau, Hà Hoa dậy sớm nhóm lửa nấu cơm. Đợi ăn xong điểm tâm, bà Tứ
cầm một miếng bánh bột ngô, lưng đeo giỏ đựng thảo dược liền đi ra
ngoài. Trước lúc ra cửa nói với Hà Hoa rằng buổi trưa bà không về, ở nhà cô tự mình lo liệu.
Hà Hoa chạy theo bà nói: “Để cháu đi với bà, bà dạy cháu cách nhận biết thảo dược, sau này cháu có thể làm giúp bà.”
Bà Tứ nói: “Cháu đi theo làm gì, ở nhà chăm sóc chồng cháu là được rồi.”
Hà Hoa gật đầu vâng dạ, nhìn theo phía bóng dáng bà Tứ đang khuất dần cô âm thầm lè lưỡi, rồi quay trở vào nhà.
Trong
phòng, Trường Sinh đang gấp chăn. Thực ra Hà Hoa đã gấp một lần rồi,
nhưng mà rõ ràng là không hợp ý Trường Sinh. Hắn mở tất cả chăn đệm ra,
gấp lại từng cái từng cái một lần nữa, còn cực kỳ nghiêm túc cẩn thận
giống như chị em phụ nữ thêu thùa vậy.
Làm vợ người ta mà để thế, Hà Hoa có chút băn khoăn, tiến lên nói: “Để ta làm cho.”
Trường Sinh không để ý tới cô, cứ tiếp tục làm việc của mình. Đợi gấp chăn đệm xong xuôi, hắn còn xoay đầu kiểm tra thêm một lát, cảm thấy hài lòng rồi mới gật đầu. Trường Sinh lại dịch chuyển người mở một ngăn tủ ra, lấy trong tủ ra một hộp gỗ nhỏ. Hà Hoa tò mò, bước gần tới xem. Dường như lúc này Trường Sinh mới ý thức được Hà Hoa đang ở ngay bên cạnh, ôm chặt chiếc
hộp gỗ, cảnh giác nhìn cô.
Hà Hoa ngượng ngùng cười hỏi : “Có bảo bối gì vậy?”
Trường Sinh ôm chiếc hộp, hơi cúi đầu xuống, nheo mắt lại bảo : “Không cho cô xem.”
Vẻ mặt Hà
Hoa không nén được hơi tức giận, hừ một tiếng nói: “Không cho xem thì
thôi. Một cái hộp gỗ cũ kỹ thì có gì đáng xem cơ chứ, có phải chưa bao
giờ nhìn thấy đâu, hừ!” Cô nói xong liền quay đầu đi ra ngoài, nhưng ra
khỏi phòng lại không chịu nổi sự tò mò, khép hờ cửa lại, từ khe cửa nhìn vào bên trong. Chỉ thấy Trường Sinh đem hộp đổ lên trên bàn, một đống
đậu phộng lổn nhổn từ trong hộp gỗ lăn ra. Trường Sinh lại đếm từng hạt
một, chọn một hạt nhỏ bỏ vào túi mình, còn lại cất thật cẩn thận vào
trong hộp gỗ, bỏ vào ngăn tủ.
Hà Hoa khẽ
lắc đầu cười thầm, tên ngốc thì vẫn là tên ngốc mà thôi, một hộp đậu
phộng còn sợ cô nhìn thấy rồi cướp chắc? Cô lắc lắc đầu, rời khỏi đó.
Suốt cả một buổi sáng Hà Hoa đều bận rộn đủ thứ việc, cô dọn dẹp mỗi phòng một lần, cho tới tận khi cô chuẩn bị đi làm cơm trưa lại đột nhiên phát hiện
không thấy Trường Sinh đâu cả. Cô vừa mới dọn dẹp phòng bà Tứ còn nhìn
thấy Trường Sinh đang đứng ngây ngốc ngước cổ nhìn trời trước phòng của
bọn họ cơ mà, sao chỉ trong chớp mắt đã chạy đi đâu rồi không biết. Cô ở trong sân gọi hai lần, vẫn không có người đáp, cô lại đi ra cửa ngó
nghiêng xung quanh, cũng không hề thấy bóng dáng của hắn.
Hà Hoa hơi
lo lắng, trong lòng thầm nghĩ Trường Sinh là tên ngốc, sợ là sẽ xảy ra
chuyện gì mất. Cô vất đồ trong tay xuống, chạy ra ngoài tìm, những ngóc
ngách trong thôn mà cô nghĩ tới đều chạy tới tìm nhưng kiếm khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng Trường Sinh đâu cả. Lúc này cô thực sự vô cùng sốt ruột, cũng mặc kệ mình là cô dâu mới gả về nhà chồng, giờ mà còn phải
ngượng với chả ngùng, chỉ một lòng tìm kiếm, đi đường gặp người nào
trong thôn cũng hỏi xem có gặp Trường Sinh hay không.
Hỏi liên
tục mấy người, rốt cuộc cũng có người nói thấy Trường Sinh lưng vác cuốc đi ra đồng. Biết Trường Sinh không bị lạc, Hà Hoa nhẹ nhàng thở ra một
hơi, nhưng lại nghe nói hắn ra đồng làm việc, trái tim cô lại thót lên.
Nhà Trường Sinh có tất cả nửa mẫu ruộng, giờ đều đã làm sính lễ đưa cho
cha cô cả rồi, sao hắn lại đi tới đó làm? Trời ơi, không phải lại ngốc
nghếch chạy tới đó chứ?
Cô còn đang nghĩ ngợi thì thấy Tiểu Bảo từ phía xa chạy hồng hộc tới, tới nơi lập
tức túm lấy cánh tay cô vội vàng la lên: “Tỷ, tỷ nhanh đi đi, anh rể và
cha sắp đánh nhau tới nơi rồi!”
Hà Hoa vừa
nghe thế lập tức chạy nhanh về phía đồng ruộng, dân trong thôn ở cạnh đó nghe thấy có chuyện náo nhiệt cũng đều chạy theo tới đó xem.
Lúc Hà Hoa
chạy tới nơi, Trường Sinh đang một mình yên lặng cầm cuốc làm việc, còn
cha cô đang đứng ngay gần đó vừa thở hổn hển, vừa xắn tay áo gào Đại Bảo mau kéo Trường Sinh ra ngoài đánh. Đại Bảo hết nhìn cha mình lại nhìn
Trường Sinh, khó xử không biết làm sao, chỉ đứng im. Cha Hà Hoa nổi đóa
lên, cầm lấy cái cuốc đ