XtGem Forum catalog
Chàng Giám Đốc Hay Quên

Chàng Giám Đốc Hay Quên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322965

Bình chọn: 8.5.00/10/296 lượt.

au.

“Đầu của ta đau quá… Trong nhà không có thuốc, cũng không thể lái xe xuống núi mua thuốc…”

Cũng có lẽ vì trên thân thể ốm đau, Lâu Dịch không tự chủ tháo xuống vẻ phòng bị như hôm trước, đối với nàng lẩm bẩm.

Nói xong hắn bỗng nhiên chú ý tới cổ họng mình khó chịu, chau mà.

“Thanh âm của ta sao khó nghe thế!”

Lê Hiểu Trinh nhìn hắn, lại lời nói và hành động của hắn rất muốn cười nhưng không dám. Nàng cố làm ra vẻ nghiêm trang nói:

“Ngài chờ một chút tôi đi giúp ngài pha ly cà phê, cà phê có một chút công hiệu giảm đau.” Nàng lại nhìn hắn chỉ mặc đồ ngủ đơn bạc quyết

định giúp hắn lấy chăn xuống.

Nghe thấy câu này ẩn chứa ý cười, ôn nhu đáp lại, Lâu Dịch nâng lên

cái đầu đang choáng váng, nhịn đau đớn, trừng mắt nhìn cô gái trước mắt

kia tươi cười yêu kiều.

“Cô là ai?” (L: á ….0.o)

Lê Hiểu Trinh thoáng chốc nổi cáu! Không thể nào? Lâu đại ca trí nhớ

kém tới mức này sao? Chính mình cũng bất quá chỉ là đem kinh bỏ ra thôi, hắn vừa gặp hôm qua , sao lại đã quên rồi?

Nàng tức giận lấy ngón tay tròn tròn mô phỏng cái kính mắt bộ dạng cố ý khôi hài mà nói:

“Tôi là hôm qua tới hưởng ứng lệnh triệu tập quản gia, chúng ta đã

hẹn là hôm nay 9 giờ bắt đầu bắt đầu làm việc có nhớ không ạ?”

Lâu Dịch chân mày nhíu chặt hơn. Trước mắt là 1 tiểu mĩ nhân thanh tú cùng với cái cô ngày hôm qua dễ đỏ mặt thoạt nhìn như sinh viên thật sự là cùng một người sao?

Không nghĩ tới cô gái kia không mang kính bộ dáng lại chênh lệch lớn

như vậy, Lâu Dịch bởi vì cảm mạo đầu đau đớn không hiểu nổi.

Nhìn cái mặt tràn đầy hoang mang, vẻ mặt cực kỳ vô tội, Lê Hiểu Trinh không khỏi đau lòng nổi lên, lấy lá gan nói hươi nói vượn.

“Kỳ thật… tôi là bạn gái mới chia tay của anh. Tôi tới đây để lấy phí chia tay…”

Lâu Dịch cúi đầu xuống, vuốt vuốt cái trán đau đớn, ôn nhu nói:

“Chớ hồ nháo đi giúp tôi pha ly cà phê đi!”

Nàng quả nhiên là cô bé ngày hôm qua! Rốt cục cũng nhận ra Lê Hiểu

Trinh hắn an tâm điều chỉnh tư thế, nhắm mắt lại bảo toàn thể lực.

Từ tối hôm qua cổ họng của hắn liền bắt đầu có chút đau rát, nhưng

bởi vì ngày thường cực ít khi cảm mạo ngược lại cũng không để ý. Không

nghĩ tới sang hôm nay bệnh tình lại đột nhiên nặng thêm, hắn không chỉ

có toàn thân đau nhức, không làm được gì, mà luôn cả miệng giọng cũng

khàn khàn không giống là của mình.

Hắn nửa ngồi nửa nằm co quắp trên ghế bởi vì do cơ thể nóng lên điều hòa lúc này lại làm cho hắn cảm giác rét lạnh.

Bỗng dưng có cái gì đó nhỏ nhắn mềm mại,bàn tay nhỏ nhẹ nhàng chạm

vào đầu của hắn, lấy cho hắn 1 cái gối đầu, trên trán hắn như có gì mát

lạnh như lại rất ấm. Lâu Dịch thoải mái mà than thở một tiếng, đầu vẫn

là đau muốn chết nhưng trên đắp khăn ướt như phát huy tác dụng, hắn rốt

cục ngủ an ổn. Không biết ngủ bao lâu, khi hắn mở mắt tỉnh lại ngửi thấy không khí tràn ngập một mùi thức ăn phảng phất đâu đó. (L: anh này mũi thính quá…)

Hắn thấy cô gái đó vừa vặn bưng lấy 1 cái nồi nhỏ đi tới mà trên bàn thủy tinh đã có một bộ bát đũa.

“Anh tỉnh rồi ư?” Lê Hiểu Trinh ngọt ngào nụ cười, để đồ xuống bàn, đưa tay lên trán của hắn đo nhiệt độ.

“Vẫn còn sốt trước anh ăn cháo đi, bổ sung thể lực đi!”

Nàng xúc cho hắn một chén thổi thổi, đem khăn thấm nước lại lần nữa

đắp lên, trong nội tâm không khỏi âm thầm may mắn khi mình nổi lên dũng

khí đến hưởng ứng lệnh triệu tập quản gia của Lâu Dịch mới có thể nhìn

thấy hắn như vậy, diện mạo chân thật không đề phòng.

Có thể tự mình chăm sóc người mình yêu mến đó là 1 điều khiến mình hạnh phúc!

Mọi nhất cử nhất động của cô ấy rất hiền oà, tự nhiên, như chiếu cố

hắn là việc đương nhiên như trời và đất vậy, nhìn vẻ mặt hiền dịu của Lê Hiểu Trinh khiến Lâu Dịch không phát giác ra mình đang nhìn ngây người.

“Anh nhanh đưa cháo ăn ăn đi!” Bị hắn nhìn chăm chú khiến nàng rất

thẹn thùng, Lê Hiểu Trinh vội vàng làm ra nét mặt đàn bà chanh chua.

Dụng tâm của nàng khiến hắn thật sự rất cảm động, nhưng là… nhìn chén cháo với nguyên liệu phong phú, lại còn mặn nữa làm cho Lâu Dịch ghét

xoay mặt.

Mặc dù chỉ là một động tác nho nhỏ nhưng Lê Hiểu Trinh thế nhưng đã nhìn ra.

“Sao? Chê tôi nấu cháo hương vị thanh đạm? !” Nàng hếch mày lên, hai tay chống nạnh, ngữ điệu lại ẩn chứa lấy uy hiếp.

“Dù sao anh bây giờ cũng ốm khẩu vị không tốt, mặn hay không mặn đối với anh có cái gì khác?”

Lâu Dịch nhíu mày nhìn nàng có chút thái độ lớn lối, nhẫn nại mở miệng ăn vài miếng rồi liền đem chén đẩy ra.

“Không có mùi vị gì.”

Người nam nhân này đã sinh bệnh lại liền thoái hóa thành đứa nhỏ! Lê Hiểu Trinh vừa bực mình, vừa buồn cười.

Nàng cố ý làm ra vẻ mặt cứng rắn, xấu hổ bức bách hắn.

“Anh chỉ có hai con đường có thể chọn. Thứ nhất là ngoan ngoãn ăn hết bát cháo này, sau đó lên trên lầu đi ngủ một giấc ngày mai tinh thần sẽ sảng khoái có thể đi làm.

Con đường thứ hai chính là tùy anh ăn hay không nhưng trên báo ngày

mai trang nhất sẽ xuất hiện tin tức “ giám đốc Lâu thị bị nữ quản gia

có hành vi man rợ”

Nàng rung đùi đắc ý còn thuận miệng bịa ra một câu mà tạp chí lá cải

hang ngày đưa tin lấy làm tiêu đề giật