Chàng Giám Đốc Hay Quên

Chàng Giám Đốc Hay Quên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322883

Bình chọn: 10.00/10/288 lượt.

Muội muội? Lại là muội muội… Lê Hiểu Trinh vẻ mặt ảm đạm.

Hiểu hắn một chút cũng không đem mình là nữ nhân đối đãi, nàng vô lực cầm lấy ba lô trên tay còn hắn thì mở của chính ra rồi. Lúc đi qua

hắn, Lâu Dịch mở miệng nói:

“Ngày mai gặp.”

“Ngày mai gặp.” Nàng miễn cưỡng mỉm cười nói .

Ít nhất… Nàng có thể ngày ngày nhìn thấy hắn, chăm sóc hắn, đây cũng là một loại hạnh phúc không phải ai cũng có được đi!

Đi ra khỏi ngõ hẻm, nhìn khí nóng từ đường hắt lên, nàng cứ như vậy an ủi chính mình.

Sáng sớm chủ nhật mới 8 giờ đã xuất hiện 1 cô gái nhỏ nhắn xinh xắn

ngồi xổm trước của biệt thự Lâu gia… Bên cạnh vườn hoa vừa nói vừa lẩm

bẩm nhổ cỏ.

Trải qua một buổi tối lắng đọng suy tư Lê Hiểu Trinh không khỏi do dự mình là hay không đón lấy phần công việc này.

Vốn là nàng đoán là Lâu Dịch tìm quản gia theo giờ, như vậy mình có

thể âm thầm chiếu cố hắn cũng sẽ không bị phát hiện mới dám đại lấy lá

gan tự đề cử mình, nhưng hiện tại …

Tình huống là thế nhưng biến thành nhất định phải ở cùng hắn một

chỗ! Ai da! Như vậy sớm chiều chung đụng nàng không có nắm chắc tuyệt

đối sẽ không bị nhận ra!

Mặc dù hắn hiện tại nhớ không ra mình là ai nhưng là khó bảo toàn có

một ngày hắn lại đột nhiên đầu óc thông suốt nhận ra mình, thậm chí thẹn quá hoá giận đuổi mình đi. Đến lúc đó ngay cả có thể làm bạn bè cũng

không được…

Nàng càng nghĩ càng phiền não lăn qua lộn lại cũng không ngủ được,

sáng sớm liền đi xe buýt cho đến đi đến cửa lớn Lâu gia mới phát hiện

mình tới quá sớm, đành phải ngồi trước cửa tiếp tục buồn rầu.

Bất quá nàng thực tại không nghĩ ra có lý do gì có thể thuyết phục Lâu Dịch mình không cần cùng với hắn ở một chỗ…

Nhìn qua thấy thời gian cũng sắp tới giờ gặp, Lê Hiểu Trinh tha cho

đám cỏ bị nàng rảnh dỗi nhổ sạch, mở vòi nước rửa sạch…. ấn chuông

Đợi một phút không có hồi âm.

Gì chứ? Lâu Dịch không phải là cái loại tham ngủ quên hẹn đi? Lúc

trước bọn họ đi ra ngoài “hẹn hò” hắn luôn sẽ tới trước thời gian hẹn,

dù bận vẫn ung dung chờ đợi…

Ôm đầy 1 bụng hồ nghi, nàng lại ấn tiếp chuông …

Đợi thêm nữa một phút vẫn không có đáp lại. Lê Hiểu Trinh nhịn không được hoài nghi là mình liệu có nhầm nhà, ấn nhầm chuông? (L: nhầm nhà… sao có thể…)

Đang khi nàng do dự không biết nên làm sao bây giờ thì tòa nhà lớn

kia trong đột nhiên truyền ra một hồi tiếng va chạm rất lớn, như là có

người đem cái gì đụng vào cửa. Tiếp theo… cửa chính liền được mở ra.

Lê Hiểu Trinh chậm rãi đẩy cửa ra ánh mắt đề phòng thăm dò nhìn cái sân vườn.

Vừa rồi tiếng ồn kia là gì vậy? Chẳng lẽ có trộm xông vào nhà. (L: trí tưởng tượng quả phong phú)

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, vội vàng chạy nhanh vào trong long chỉ nghĩ đến an nguy của Lâu Dịch lại không chú ý tới chính mình chỉ là 1 cô gái yếu đuối.

Lê Hiểu Trinh đến cửa, đang muốn dùng sức phá cửa sắt, không ngờ cửa lại bỗng nhiên được mở ra.

Nàng vội vàng hấp tấp ngừng cước bộ, 2 mắt trợn trừng sợ hãi trừng mắt nhìn cánh cửa kia -

Cửa từ từ mở ra lộ ra vẻ mặt tiều tuỵ của Lâu Dịch.

“Thì ra là Lâu tiên sinh !” Nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà an lòng không bao lâu, một giây sau nàng liền kinh hãi kêu ra tiếng.

“A! Chờ…chờ một chút!”

Lâu Dịch không hề báo động bổ nhào vào nàng, Lê Hiểu Trinh hét lên

một tiếng, chỉ kịp lấy tay chạm vào người thấy hắn nhiệt độ cao, lại bị

hắn sít sao ôm lấy áp ở trên khung cửa, như kiểu chết đuối vớ được cọc.

Lê Hiểu Trinh mặt đỏ bừng, tim đập thật nhanh trong lúc nhất thời

cũng nói không được. Nàng lần đầu tiên bị nam nhân nhiệt tình ôm lấy như vậy hơn nữa “hắn” vẫn là người nàng ngưỡng mộ trong lòng đã lâu…

Thì ra là…lồng ngực của hắn là ấm như thế này … thì ra là hắn cũng

cũng như nàng… chỉ là ôm đối phương mà hai chân nàng liền như nhũn ra cơ hồ không chống đỡ nổi… từ từ…

Nàng cuối cùng phát giác thân thể rắn chắc kia có điểm khác thường, hắn sốt cao vô lực, Lê Hiểu Trinh thử dò xét cất giọng hỏi:

“Lâu tiên sinh… ngài có khỏe không?”

“Không tốt.” Giọng khàn khàn suy yếu đáp lại từ đầu vai của nàng truyền ra, Lâu Dịch ra sức muốn hồi chút ý chí nói:

“Đỡ tôi đến ghế kia.”

“Vâng! Được!” Lê Hiểu Trinh vội vàng bỏ qua trong đầu nhưng ảo tưởng

tươi đẹp, dè dặt tại trong ngực hắn điều chỉnh tư thế đứng, dùng sức tóm chặt lấy hắn, tận lực chống đỡ lấy thể trọng, của hắn xiêu xiêu dìu hắn đến trên ghế ngồi.

Từ cửa đến phòng khách chỉ là 1 khoảng ngắn không đến 2 m mà hai

người lại tốn hơn 10 phút sau mới đến. Vì nâng đỡ thân hình nhìn như gầy gò nhưng kì thực rất to lớn của Lâu Dịch, nàng hao tổn khá nhiều sức

lực rốt cục cũng hoàn thành nhiệm vụ đã thế thiếu chút nữa đem mình cũng cùng ngã vào trong ghế.

Nàng đi tới phòng bếp rót lấy 1 chén nước, sắp xếp lại những đồ vừa nãy bị Lâu Dịch va phải, mới trở lại bên cạnh hắn.

Chưa từng thấy qua Lâu Dịch chật vật,tiều tụy như vậy, nàng lo lắng hỏi:

“Anh ở đâu không thoải mái?”

“Cảm ơn.” Tiếp nhận nước, hắn tay sờ lấy cái trán, nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt không có nét tự tin, thanh âm khàn đục khó có thể công hiểu làm cho Lê Hiểu Trinh tâm đ


XtGem Forum catalog