
a nàng cần gì phải hao tổn bộ óc như thế!
“Phải không? Cám ơn! Tôi… Tôi đi giúp anh pha cà phê!” Nàng giả bộ giọng vui vẻ kiếm cớ chạy ra khỏi tầm mắt của hắn.
Lâu Dịch nhìn chằm chằm bóng lưng cô gái kia rời đi lại có điều cần suy nghĩ.
Chốc lát sau Lê Hiểu Trinh trấn tĩnh được tâm tình của bản thân bưng ra cà phê một lần nữa trở lại trước mặt Lâu Dịch.
“Làm sao cô biết tôi chỉ uống loại cà phê này ?” Ngửi thấy hương thơm quen thuộc Lâu Dịch khẽ cười nói:
“Đây cũng là cô hỏi Lâu Tranh ?”
Chỉ cần là những gì về anh em đều biết! Nàng rất muốn nói như vậy cho hắn biết, nhưng cuối cùng chỉ là gật đầu nói:
“Bởi vì tôi thật sự rất muốn có được công việc này.”
Lâu Dịch ngẩng đầu quan sát cô gái kia cảm giác trong lời nói của
nàng tựa hồ có gì đó giấu giếm đúng là từ trong biểu tình của nàng rồi
lại nhìn nhưng không thấy manh mối gì.
“Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên của cô.” Hắn đột nhiên hỏi.
“Tôi… Tôi gọi Lê Hiểu Trinh.” Nàng có chút thử dò xét nói tên của mình.
“Có lý lịch ở đây không?” Nghe thấy tên của nàng, Lâu Dịch thần sắc không có chút nào thay đổi.
Lê Hiểu Trinh ngơ ngác giật mình ở bên cạnh bàn ăn, nản lòng thoái
chí. Chuyện nàng lo lắng nhất quả nhiên ứng nghiệm, hắn thật sự không
nhớ rõ mình… Thì ra là… chính mình ở trong lòng hắn căn bản ngay cả
“muội muội” cũng không được!
Nàng đã từng đoán qua Lâu Dịch nhìn thấy vẻ mặt mình sau này phỏng
đoán là hắn có lẽ thấy rất ngạc nhiên mừng rỡ kinh ngạc, có lẽ sẽ cảm
thấy chán ghét không kiên nhẫn. Đúng là, nàng như thế nào cũng không
nghĩ tới trong đầu hắn thế nhưng hoàn toàn không có 1 người này tồn tại, càng không quan hệ gì tới cảm xúc của hắn cả!
Ngực phảng phất 1 loại khó chịu như không chịu nổi sự thực này, nàng
thật muốn cười nhạo cái dũng khí nổi lên của chính mình, quả thực giống 1 tên hè…
“Lê tiểu thư! Lí lịch của cô.” Lâu Dịch mắt lạnh quan sát thấy trên mặt có gái nà có gì đó đau lòng.
“À! Thực xin lỗi, tôi ngẩn người…” Rốt cục cũng lấy lại tinh thần nàng luống cuống tay chân từ trong ba lô móc ra bảng lí lịch.
Tiếp nhận lý lịch hắn cũng không nhanh chóng xem, ngược lại nói 1 câu khiến nàng chấn động.
“Ta cần phải biết cô sao?”
Lê Hiểu Trinh toát ra mồ hôi lạnh, nàng lắp bắp pha trò.
“Ách… Tôi cùng Lâu Tranh là bạn bè cũng có thân quen, cho nên tôi tưởng cô ấy có nói về ta với ngài! ha ha ha…”
Nếu còn nói ra những câu như vậy nàng sẽ bị kinh hãi, mình sẽ mắc bệnh tim mất!
“Thì ra là như vậy. Nhìn bộ mặt cô thất vọng tôi còn tưởng rằng Lâu
Tranh lại muốn trêu tôi cái gì.” Tuy lời nói là như vậy nhưng hắn vẫn
nhìn chằm chằm Lê Hiểu Trinh, không chính thức yên tâm.
“Như vậy cô có thể nói một chút tại sao phải mang loại kính mắt đó”
Nếu như không phải trong lòng cô ấy có tật vậy tại sao rõ ràng không
có cận lại muốn mang theo cái kính đen dày to như vậy? Vậy tại sao sau
khi kính rơi lại thỉnh thoảng dè dặt quan sát thần sắc của hắn? (L; tưởng ăn mà soi cũng ghê thế)
Huống chi Lâu Tranh biết rõ hắn từ trước đến nay có bệnh hay quên, cho nên luôn tìm cách trêu người anh như hắn.
Mà bên cạnh hắn bình thường có thư ký chuẩn bị hết thảy, nhưng bây
giờ là không có viện trợ cũng không thể trách hắn băn khoăn như vậy.
Lê Hiểu Trinh lung tung.”Tất nhiên… đó là bởi vì… Tôi gần đây mới mới làm phẫu thuật trị liệu cận thị, đeo kính là do thói quen rồi cho nên
mới…”
Mặc dù hắn một chút cũng không nhớ rõ mình, bọn họ chẳng khác gì là ” biết lại 1 lần nữa” nên nàng không hi vọng mình ở trong lòng hắn lưu
lại ấn tượng không tốt.
Nàng lại đỏ mặt Lâu Dịch mặt rất muốn cười nhìn Lê Hiểu Trinh vừa nói bên cạnh cầm lấy khăn lau, lau bàn ăn.
“Cô có vẻ rất lo lắng?”
Không để ý tới trên mặt mình càng ngày càng nóng trợn mắt nói dối.
“Không có là ngài quá đa tâm.”
Lâu Dịch không khỏi cảm thấy một hồi mỉm cười, cũng xác thực tin thật sự mình không biết nàng. Nếu như hắn đã gặp phải 1 cô gái có vẻ mặt
phong phú như vậy, nói dối cũng không giấu được, 1 cô bé đáng yêu như
vậy làm sao có thể sẽ quên nàng đây? (L: vậy mà quên, haizz)
“Tạm thời tin cái cớ của cô.” Hắn nửa đùa nửa thật nói, thật lòng coi nàng như muội muội.
“Buổi sáng ngày mai 9 giờ có thể mang hành lý tới đây, bắt đầu chính
thức đi làm. Chỗ này có rất nhiều phòng trống cô chọn lấy 1 phòng.”
Hả? Có ý gì? Lê Hiểu Trinh không hiểu nói:
“Xin hỏi… tôi tại sao phải mang hành lý tới đây?”
“Sau này cô chính là quản gia của tôi, đương nhiên phải ở đây để lo
mọi việc trong nhà của tôi rồi.” Hắn lộ ra vẻ mặt lẽ ra như vậy nói.
“Hả? Dời đến? Nhung là… chúng ta cô nam quả nữ chỉ sợ không tốt lắm đâu…” Lê Hiểu Trinh bị hù dọa thất sắc.
Coi như mình rất thích hắn, cũng thuận lợi trở thành quản gia của
hắn, đúng vậy thế nhưng cũng không có nghĩa là… nàng nguyện ý chiếu cố
“phương diện kia” ….
“Cô là bạn của Lâu Tranh, cũng chẳng khác nào là muội muội của tôi có cái gì phải lo lắng!” Lâu Dịch không chút để ý, cười cười mặc kệ nàng
mặt lúc trắng lúc xanh tự mình quyết định.
“Quyết định như vậy ngày mai tôi sẽ dẫn cô biết mọi việc trong nhà, mong cô đúng giờ tới đây.”