
nhiên đã thích Tức Trạch.
Sự việc tới ngày hôm nay, đây cũng là biện pháp duy nhất mà chàng có thể giúp đỡ Đế Quân.
Phượng Cửu trầm ngâm giây lát, trong giây lát đó, Tô Mạch Diệp đã uống hết nửa ly trà, chàng cảm thấy sự trầm lặng của Phượng Cửu trong lúc này chính
là đang tập trung tinh lực để trách mắng chàng một trận đến nơi đến
chốn, trận trách mắng này là do chàng tự chuốc lấy, chàng sẵn sàng chờ
đợi.
Hồi lâu, Phượng Cửu cuối cùng cũng lên tiếng, hạ thấp giọng nói: “A, có thể ngài nói đúng”.
Nửa ly trà còn lại đã bị Tô Mạch Diệp rót thẳng vào trong cổ áo, tròn mắt há miệng nhìn Phượng Cửu.
Phượng Cửu lại trầm ngâm thêm giây lát, nói với chàng: “Hôm nay ngài nói rất
nhiều, đều là những lời vàng ngọc khiến ta có cảm giác được mở mang đầu
óc, ngài còn có điều gì muốn khuyên ta không?”.
Tô Mạch Diệp lập
tức có cảm giác bồng bềnh không chân thực, giọng nói lại rất bình tĩnh,
nói: “Ờ, không còn gì nữa, chỉ còn một câu, nếu ngươi quả thực thích
ngài ấy, đừng thấy áp lực, có khả năng ngươi vốn thích kiểu người như
vậy, thật trùng hợp cả Đế Quân và ngài ấy đều là kiểu người đó”.
Sau khi Mạch thiếu gia đi, Phượng Cửu đã ngồi rất lâu trong phòng của chàng ta, ánh sáng ban mai rực rỡ, rất hợp để suy nghĩ. Ban nãy, khi nói
chuyện với Mạch thiếu gia, chỉ trong nửa tuần hương nàng đã lần lượt
chuyển qua bốn cảm xúc từ kinh ngạc, phẫn nộ, nghi hoặc tới hiểu rõ,
xoay chuyển đến nỗi nàng có chút chóng mặt, suy nghĩ mọi chuyện rất
không rõ ràng. Nàng kinh ngạc vì Tức Trạch đã lừa gạt nàng, phẫn nộ vì
Tức Trạch lại gạt nàng, nghi hoặc tại sao Tức Trạch lại lừa gạt nàng,
hiểu rõ Tức Trạch lừa gạt nàng có thể vì thích nàng.
Khi hiểu rõ
điều này, lúc đầu đương nhiên đã khiến nàng giật mình, nhưng trước đây
khi cô cô Bạch Thiển của nàng dạy nàng bí quyết làm bài xem quẻ, có một
câu nổi tiếng, đó là những người không có năng khiếu như họ, muốn thuận
lợi qua được môn học này dưới tay của phu tử, cần phải nắm vững một loại bí quyết đoán mò, loại bỏ hết những khả năng đã biết, khả năng còn lại
cuối cùng, cho dù trông có vẻ không thể có khả năng đó, cũng là khả năng lớn nhất, đó chính là bí quyết xem quẻ tướng mệnh.
Mặc dù, về
việc có thích nàng hay không, Tức Trạch đã từng phủ nhận. Nhưng Phượng
Cửu cũng được coi là một người từng trải trong tình trường, khi nhìn
nhận sự việc đương nhiên không còn nông cạn nữa, biết là với chữ tình,
có kiểu cắn răng chịu đựng tất cả, ví dụ như cô phụ Dạ Hoa của nàng, có
kiểu mù quáng dám làm dám chịu giống như người bạn tốt Tiểu Yến của
nàng, còn có kiểu nhất quyết không chịu thừa nhận, e rằng Tức Trạch
chính là kiểu người đó.
Rốt cuộc nàng nhìn nhận thế nào về Tức
Trạch, điểm này, lúc đầu nàng chưa hiểu rõ lắm. Trong số bạn bè của
nàng, không còn nghi ngờ gì nữa, Tức Trạch là người có văn hóa nhất, là
người có phẩm vị nhất, nàng đương nhiên có cảm tình với Tức Trạch, nếu
không cho dù mượn cớ trong máu giao long có độc, chàng cũng không thể
lợi dụng nàng mà vẫn còn “nguyên vẹn” như vậy được. Năm xưa, khi sói xám đệ đệ chơi trò tượng gỗ với nàng, vô tình va phải nàng, hằn một vết
răng lên mặt nàng, sói xám đệ đệ đã bị nàng đánh đến nỗi ba tháng liền
không dám nói chuyện với nàng.
Nhưng nếu nói trong lòng nàng thực ra có vài phần để ý tới Tức Trạch, tại sao ban đầu khi cho rằng Tức
Trạch thích nàng, nàng lại lo sợ như vậy? Nàng thực sự cảm thấy mơ hồ.
Cho tới khi những câu nói của Tô Mạch Diệp lọt vào tai nàng, giống như
đục một cái lỗ trên đỉnh đầu nàng, một luồng ánh sáng trong suốt chiếu
rọi vào trong bộ óc của nàng, dù đau nhưng thấu triệt. Nàng thực sự thấy Mạch thiếu gia không hổ danh là Mạch thiếu gia, có thể trong lòng nàng
thực sự nghĩ như vậy. Mà câu chỉ bảo cuối cùng của Mạch thiếu gia đối
với nàng, tựa như một làn gió trong mát thổi qua tâm hồn nàng, khiến một chút sương khói u mê chưa được luồng sáng ban nãy loại trừ được thổi
tan hết.
Ngay lập tức, nàng cảm thấy bản thân mình trở nên sáng suốt.
Không sai, những cảm giác quen thuộc của nàng đối với Tức Trạch, chính là bởi vì chàng ta và Đông Hoa Đế Quân đều là một kiểu người, nhưng cảm tình
của nàng đối với Tức Trạch lại không phải vì Đông Hoa Đế Quân, bởi vì
nàng thích kiểu người đó, tình cờ bọn họ đều là kiểu người đó.
Mạch thiếu gia nói rất có lý. Có lẽ Tức Trạch chính là người mà mình đang tìm kiếm.
Nàng suy nghĩ, bản thân mình còn gánh theo món nợ gì nữa?
Đầu tiên là Diệp Thanh Đề. Trong đầm Thủy Nguyệt, sau khi từ biệt Tức
Trạch, nàng phát hiện ra túi gấm đựng quả tần bà trong tay áo, biết được thân xác này quả nhiên là nguyên thân của mình. Quả tần bà được nàng
cất giữ cẩn thận, đợi sau khi ra khỏi Phạn Âm Cốc, có thể dùng quả này
để khiến Diệp Thanh Đề sống lại, lúc đó, có thể coi như nàng đã trả được món nợ với chàng ta, lời hứa chịu tang cho chàng ta cũng coi như có thể hủy bỏ.
Người tiếp theo là… cái tên Đông Hoa hiện lên trong đầu
nàng. Nàng sững người lại, Đế Quân quả thực đã ban cho nàng khá nhiều ân huệ, đương nhiên cũng khiến nàng phải chịu nhiều khổ cực.