Chẩm Thượng Thư

Chẩm Thượng Thư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328841

Bình chọn: 7.5.00/10/884 lượt.

giọng nói của chàng lại có chút bực bội: “Yên phận một chút đi”.

Nàng mỉm cười: “Huynh thật sự thích ta, Trầm Diệp”.

Ngón tay của chàng lại đè lên trán nàng, đôi môi mím chặt không nói gì nữa,

nhưng trong ánh mắt lạnh lùng lại chỉ có hình bóng của nàng. Hình ảnh

của nàng xộc vào trong mắt của chàng như vậy, giống như một người ở thế

giới bên ngoài xông vào một bình nguyên băng tuyết đã bị năm tháng phủ

bụi, ngoài nụ cười của nàng, cảnh tượng phía sau vẫn ngàn năm không thay đổi, vẫn tuyết giăng trắng trời.

Nhưng như vậy đã là hiếm có lắm rồi.

Nàng liền trở nên vui mừng, đưa tay nâng cằm chàng: “Không thừa nhận cũng

không sao, ta đau đầu, huynh cười lên một cái cho ta xem”.

Chàng vẫn ôm nàng, nâng cằm lên theo tay nàng, nhưng lại cụp mắt xuống nhìn nàng: “Ngươi muốn chết”.

Nàng cười như không: “Có ai từng đùa nghịch cằm của huynh giống như ta chưa?”.

Chàng vẫn nhìn nàng như vậy, đợi nàng rút tay lại: “Ngươi thử nói xem?”. Đáng lý ra câu nói đó phải có vẻ phẫn nộ, nhưng trong giọng nói lại chẳng có chút phẫn nộ nào.

Bàn tay đang vội vàng chạy tới đưa khăn của

Văn Điềm sững lại giữa lưng chừng, sắc mặt trắng bệch, Tức Trạch thêm

một miếng bánh vào miệng, đưa mắt nhìn sắc trời, hắng giọng tổng kết:

“Ai cần lên giường nằm thì khẩn trương lên giường nằm, ai phải đi nấu

cơm thì khẩn trương đi nấu cơm, đứng ngây ra đó làm gì?”.

Trầm

Diệp có thích A Lan Nhược hay không, mặc dù khi nghe Mạch thiếu gia kể

phần đầu câu chuyện, trong lòng Phượng Cửu quả thực toát mồ hôi, lúc này lại giống như có một tảng đá nặng rơi xuống vực sâu, sau một tiếng động mạnh, thứ bay lên là trái tim của nàng. Nàng cảm thấy vui vẻ, cảm thấy

thanh thản.

Quả thực, khi nghe Mạch thiếu gia nhắc tới con khuyển nhân, nàng cũng từng nghĩ, để diễn lại đúng câu chuyện này với Trầm

Diệp, liệu nàng có phải tới Kỳ Nam hậu sơn để gặp gỡ con khuyển nhân

trong truyền thuyết đó không.

Khi nàng nghĩ tới đó, liền thấy tê hết cả da đầu.

Nhưng nỗi xúc động khi A Lan Nhược và Trầm Diệp cuối cùng cũng ở lại bên nhau đã lặng lẽ che lấp chút lo lắng trước đó. Trong số mệnh của nàng, đường tình duyên gặp nhiều trắc trở, do nàng thích A Lan Nhược từ tận đáy

lòng nên hy vọng đường tình duyên của nàng ấy sẽ thuận lợi hơn mình một

chút, kết cục này khiến nàng rất hài lòng.

Nàng cầm một ly trà

lên uống, Tô Mạch Diệp liếc nhìn nàng, thần sắc như cười như không trên

gương mặt phờ phạc đó khiến nàng lập tức lạnh buốt tận xương tủy, Phượng Cửu rùng mình một cái, nhớ ra vị nhân huynh đang ngồi đối diện mình còn có một biệt danh là Thiên diện thần quân.

Thiên diện thần quân

Tô Mạch Diệp khẽ gõ ngón tay xuống bàn: “Ta biết ngươi đang nghĩ gì, cảm thấy đây là một kết cục tốt đẹp ư?”, Đưa mắt nhìn xa xăm ra hồ, nói:

“Đây lại chẳng phải là kết cục gì, mà sau đó còn xảy ra khá nhiều

chuyện, chuyện được coi là tốt, chỉ có một truyện đó”. Dừng lại một lát, nói: “Tức Trạch luôn tìm thời cơ để hòa ly[2'> với A Lan Nhược”. Ánh mắt vẫn nhìn về phía mặt hồ, nói tiếp: “Tức Trạch là một người trượng

nghĩa, mặc dù cuộc hôn nhân này không có ý nghĩa với chàng ta, nhiều năm qua chàng ta chưa từng trình biểu nói đến việc hòa ly, vì thương xót A

Lan Nhược là một công chúa có thân phận éo le, mang danh nghĩa thê tử

của chàng ta, cuộc sống cũng tốt hơn một chút. Từ sau ngày hôm đó ở Kỳ

Nam hậu sơn. Trầm Diệp và A Lan Nhược đã ở bên nhau hai năm, giữa bọn họ trong hai năm đó xảy ra truyện gì, ta cũng không rõ lắm, thời gian đó

ta quay về Tây Hải, chỉ biết trong hai năm đó, Trầm Diệp vẫn bị giam

trong phủ của A Lan Nhược”.

[2'> Một chế độ ly hôn thời cổ đại, đôi bên nam nữ cùng đồng ý ly hôn.

Phượng Cửu thầm nghĩ, Mạch thiếu gia nói chàng ta về Tây Hải cũng là vì Tây

Hải có chuyện, chưa biết chừng là một cái cớ để thoái thác. Có thể lúc

đó chàng ta đã hiểu được A Lan Nhược có ý nghĩa với mình như thế nào,

đáng tiếc là giai nhân đã có mối lương duyên khác. Mạch thiếu gia vì bị

tổn thương tình cảm nên mới quay về Tây Hải. Đã hiểu ra ẩn ý này, Phượng Cửu tự cảm thấy rằng khi nói chuyện cần tránh né điều này một chút,

nói: “Những chuyện ngay cả ngài cũng không biết, không nhắc tới cũng

không sao, chỉ là ban nãy ngài nói rằng còn khá nhiều chuyện không hay

đã xảy ra, không biết đó là những chuyện gì?”.

Tô Mạch Diệp sững

người lại một chút, hồi lâu, nói: “Trong sử sách có ghi, hai năm sau,

Thượng Quân Tương Lý Khuyết lâm bệnh qua đời, thái tử Tương Lý Hạ kế vị, ngày kế vị là hai mươi tư tháng bảy, đúng ngày sinh của Long Thụ bồ

tát. Bảy ngày sau khi kế vị, bộ tộc láng giềng là Dạ Kiêu chửi mắng thậm tệ bộ tộc Tỷ Dực Điểu dung túng cho dân vùng biên giới vượt biên săn

bắn, xuất binh khiêu chiến. Tương Lý Hạ tử trận, Tương Lý Hạ không có

con, theo đúng thứ tự thừa kế vương vị, nếu Quất Nặc không bị phế làm

thường dân, nàng ta sẽ kế vị, sau đó tới A Lan Nhược, rồi tới Thường Đệ. Ngày mười chín tháng tám, Quất Nặc đang bị lưu đầy được đón về Vương đô kế vị, ngày hôm sau, A Lan Nhược thắt cổ tự vẫn”.

Phượng Cửu chấn động.

Tô Mạch Diệp nói tiếp: “Có thể l


pacman, rainbows, and roller s