
nhỡ ngài ấy
nghi ngờ, chẳng phải sẽ phức tạp hơn hay sao”.
Phượng Cửu chợt hiểu ra: “Cũng đúng, chuyện này là do ta suy nghĩ chưa chu toàn, ngài suy nghĩ thật chu đáo”.
Nói tới đó, vì nhắc tới Tức Trạch vài lần, lại có một chuyện khác hiện lên
trong đầu của Phượng Cửu, nàng nói với Tô Mạch Diệp: “Ta bỗng nhiên nhớ
ra, có một việc còn muốn thỉnh giáo ngài, vì ta là thú sống ở trên cạn,
không hiểu biết nhiều về thủy tộc, tuy nhiên ngài thuộc thủy tộc nên
chắc biết, máu độc của giao long có cách hóa giải không?”. Máu độc của
giao long đã ở trong người của Tức Trạch suốt mười mấy ngày vẫn không
thanh lọc được hết, đám thầy thuốc của bộ tộc Tỷ Dực Điểu chung quy lại
chỉ là địa tiên, không hiểu biết nhiều, lại không chẩn đoán được loại
độc đó, mặc dù Tức Trạch nói là không phải độc gì ghê gớm, nhưng lại
khiến Phượng Cửu hơi lo lắng nên mới hỏi như vậy.
Tô Mạch Diệp
không hiểu, nói: “Máu độc của giao long? Giao long không phải là độc
vật, ngược lại máu của giao long còn là một thánh phẩm bổ dưỡng rất hiếm có, hơn nữa khi độc vật bình thường ngấm vào máu của giao long, chỉ
trong tích tắc đã bị khắc chế hóa giải. Có một vài chất độc mạnh vì bị
lẫn quá nhiều độc vật, các thầy thuốc còn thường thích dùng máu của giao long để làm thuốc dẫn, hóa giải trước những chất độc có thể hóa giải,
chất độc còn lại sẽ dễ dàng hóa giải hơn nhiều. Ai nói với ngươi là
trong máu của giao long có độc?”.
Phượng Cửu mông lung nhìn Tô
Mạch Diệp, kinh ngạc đến nỗi lời nói cũng không còn lưu loát nữa:
“Nhưng… nhưng ngài ấy nói rằng mình bị trúng chất độc trong máu của giao long làm… làm như thế là do không tự chủ được khi chất độc phát tác”.
Tô Mạch Diệp rót cho mình một ly trà, nhướng máy nói: “Ai nói với ngươi
câu đó chắc chắn là đang lừa gạt ngươi”. Chén trà vừa đưa tới ngang
miệng, bỗng dừng lại, quay đầu sang nhìn nàng nói: “Ngươi nói ngài ấy
làm như thế, làm như thế là làm như thế nào?”.
Phượng Cửu yên lặng.
Tô Mạch Diệp thăm dò nói: “Ngài ấy không có lợi dụng ngươi điều gì chứ?”
Ban đầu khuôn mặt của Phượng Cửu hơi trắng nhợt một chút, sau đó hai má ửng hồng, sắc hồng càng ngày càng đậm, chỉ một câu nói, khuôn mặt đã ửng đỏ như vừa tô thêm son phấn.
Khóe môi của Tô Mạch Diệp giật giật. Người này là ai, trong lòng chàng gần như biết rõ.
Đế Quân.
Hôm nay chàng quá là xui xẻo, hoặc giả nói, từ khi chàng bắt đầu nhận lời
nhờ vả của Liên Tống vào trong này gặp Đế Quân, chàng đã luôn gặp xui
xẻo. Cách thức theo đuổi cô nương của Đế Quân quá kỳ lạ khó lường khiến
chàng không hiểu được, nhưng nếu Đế Quân biết chàng làm hỏng việc tốt
của ngài ấy, chàng biết quá rõ mình sẽ có kết cục như thế nào.
Phượng Cửu ngồi ngược sáng trên một chiếc ghế, vẫn ngây người, không biết đang nghĩ gì.
Tô Mạch Diệp ho một tiếng, làm trái lương tâm, cứu vãn tình thế: “Thực ra, máu của giao long ấy mà, mặc dù hóa giải được một vài chất độc nhỏ,
nhưng độc tình lại không nằm trong số đó, nếu độc tình đã ngấm vào máu
của giao long…”.
Phượng Cửu đưa tay lên chống cằm, sắc đỏ trên
mặt đã tan đi vài phần, lạnh lùng nói: “Ngài muốn nói rằng có thể con
giao long đó đã bị trúng độc tình trước, lan truyền chất độc đó cho
người khác cũng chưa biết chừng? Nhưng ví dụ ta trúng độc tình, ngài
chạm vào máu của ta, lẽ nào cũng sẽ nhiễm độc tình ư? Trên đời làm gì có loại độc tình nào như vậy, Mạch thiếu gia, không phải ngài nghĩ rằng ta thật sự dễ bị lừa như vậy chứ?”.
Tô Mạch Diệp cười trừ một
tiếng, dường như đã có thể tưởng tượng ra cảnh Đế Quân kề kiếm Thương Hà vào cổ mình như thế nào rồi. Hồi lâu, chàng ta thở dài một tiếng, nói
với Phượng Cửu: “Trước đây ngươi nói với ta, ngươi muốn gặp được một
người tốt hơn, một người mà khi ngươi gặp nguy hiểm sẽ tới cứu ngươi,
sau khi cứu ngươi rồi sẽ không tùy tiện vứt bỏ ngươi, một người mà khi
ngươi đau đớn sẽ an ủi ngươi. Ngươi có bao giờ từng nghĩ, chưa biết
chừng người đang lừa gạt ngươi đó lại chính là người mà ngươi đang tìm
kiếm?”.
Phượng Cửu sững người lại, nói: “Quả thực ta và ngài ấy ở bên nhau rất vui, nhưng…”.
Tô Mạch Diệp nói: “Thực ra người đó là ai, ta chắc cũng đoán được bảy, tám phần. Có phải ngươi cảm thấy rằng, đôi khi sở thích và tính cách của
ngài ấy rất giống Đông Hoa Đế Quân không?”. Không đợi Phượng Cửu trả
lời, lại nói: “Ta nghĩ, ngươi không phải là không thích ngài ấy, chỉ là
cảm thấy điều này giống với việc biến ngài ấy thành cái bóng của Đông
Hoa Đế Quân, đã bao nhiêu lần nói sẽ quên đi nhưng cuối cùng vẫn không
quên được, ngươi đã nghĩ như vậy, đúng không?”.
Thực ra những câu hỏi của Tô Mạch Diệp, một nửa là bịa đặt. Đương nhiên, chàng ta cũng
biết rằng những điều chàng ta bịa đặt thật hoang đường, Phượng Cửu chắc
chắn sẽ lên tiếng phản bác, chàng ta chắc sẽ không tránh khỏi việc phải
phải nói thêm khá nhiều lý lẽ không xác đáng nữa, cố gắng dẫn dắt nàng
đi vào con đường không xác đáng này. Nếu nàng có thể nghĩ theo những lời chàng ta vừa nói một lần, tất nhiên sẽ có lần thứ hai, nghĩ thêm nhiều
lần nữa, chưa biết chừng lại tin rằng nàng quả