Old school Swatch Watches
Chẩm Thượng Thư

Chẩm Thượng Thư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328865

Bình chọn: 7.00/10/886 lượt.

à do A Lan Nhược hồn phi phách tán, mà

theo lời của bộ tộc Tỷ Dực Điểu, thắt cổ tự vẫn là cách thức tốt nhất để hồn phi phách tán, nên bọn họ mới dám dùng cái đó để lừa gạt ta”.

Phượng Cửu lấy lại bình tĩnh trong giây lát, cau mày nói: “Ta từng nghe nói,

sau khi A Lan Nhược qua đời, vị nữ vương kế nhiệm kia lập tức hạ lệnh

liệt ba chữ tên của nàng thành cấm ngữ. Bây giờ ta lại có chút nghi

hoặc, Quất Nặc qua mặt A Lan Nhược để kế vị, tông tộc lại cho phép ư?

Hơn nữa bọn họ nói chắc như đinh đóng cột rằng A Lan Nhược đã thắt cổ tự vẫn, lại không hề đưa ra cho ngài một lý do gì sao? Còn Quất Nặc, tại

sao nàng ta lại liệt ba chữ tên của A Lan Nhược thành cấm ngữ?”.

Sắc mặt của Tô Mạch Diệp không chút biểu cảm, nói: “Có tin đồn nói rằng,

Thượng Quân không phải qua đời vì lâm bệnh, mà là do bị A Lan Nhược hạ

độc”.

Chàng đưa mắt nhìn Phượng Cửu: “Đương nhiên, nếu là lý do

này, câu hỏi mà ngươi đưa ra cũng không khó giải thích, nhưng liệu ngươi có tin vào lời đồn này không?”.

Phượng Cửu lắc đầu theo bản năng, bỗng nhớ ra, nói: “Còn Trầm Diệp lúc đó thì sao?”.

Tô Mạch Diệp lạnh lùng cười nói: “Trầm Diệp? Theo tin đồn, sau khi Thượng

Quân qua đời, hắn ta đã được đón về Kỳ Nam thần cung, A Lan Nhược bị bắt giam vì cái chết của Thượng Quân, hắn ta từng dâng tấu…”.

Trong lòng Phượng Cửu bỗng trĩu nặng: “Trong tấu chương đã viết những gì?”.

Nụ cười trong ánh mắt của Tô Mạch Diệp vô cùng lạnh lùng: “Trong tấu

chương thỉnh cầu giao vụ án của A Lan Nhược cho thần cung, nói rằng nàng đã phạm trọng tội như vậy, xét về lý cần để thần cung đích thân xử tử”. Dừng lại hồi lâu, nói: “Ngay ngày hôm sau, A Lan Nhược bèn tự vẫn”. Đêm hôm đó, Phượng Cửu nằm mơ, trong giấc mơ mây đen mù mịt che kín bầu

trời, gió thổi qua bình nguyên rộng lớn, lửa cháy khắp nơi, khói bụi

tràn ngập trong không trung. Một con sông dài uể oải uốn lượn vắt ngang

bình nguyên rộng lớn, bên sông thấp thoáng một bóng người.

Phượng Cửu mơ hồ nhận ra người đó mặc xiêm y màu đỏ, mặc dù nhìn không rõ hình dáng nhưng trong lòng lại biết đó chính là A Lan Nhược. Nàng mang theo

vô số câu hỏi, dẫm lên đám cỏ khô, muốn lại gần nàng ấy hơn một chút,

nhưng không hiểu sao, luôn không thể nào tiếp cận nàng ấy.

Nhìn

thấy bóng người áo đỏ đang chìm dần vào trong lớp khói bụi dày đặc, nàng vội vàng nói: “Sao nàng lại tự vẫn, có chuyện gì đáng để nàng phải chịu nỗi khổ hồn phi phách tán mà tìm tới cái chết như vậy?”

Tiếng

nói mang theo cả ý cười của cô gái theo gió bay tới, ẩn chứa vẻ phóng

khoáng mà Tô Mạch Diệp đã từng nói: “Đúng vậy, tại sao chứ?”. Ngọn lửa

bỗng nhiên lan rộng, lưỡi lửa như một con mãnh thú lao tới chân Phượng

Cửu, nàng giật mình kinh ngạc, nhảy lên không trung, chỉ cảm thấy cơ thể mình nhẹ tênh, bừng tỉnh.

Phượng Cửu trằn trọc suy nghĩ về những điềm báo trong giấc mơ đó suốt cả buổi sáng, vẫn không tìm ra điều gì.

Đúng lúc này Trà Trà – người hôm qua vừa cùng Mạch thiếu gia quay trở về xách váy chạy vào, nhắc nàng rằng Mạch thiếu gia sắp trở lại thần cung, hôm qua nàng ấy thu dọn thư phòng, thấy một túi nhỏ đựng kẹo hồ ly, bên trên có gài một mẩu giấy nhỏ ghi tặng Mạch thiếu gia, hỏi nàng còn định tặng Mạch thiếu gia nữa hay không. Phượng Cửu vỗ mạnh vào đầu, cảm thấy Trà Trà nhắc nhở thật đúng lúc. Vội chạy tới thư phòng lấy kẹo hồ ly,

sau đó hớn hở chạy đi tìm Mạch thiếu gia.

Sau một đêm ngon giấc,

hôm nay trông Tô Mạch Diệp còn ra hồn người, hình ảnh của một công tử

hào hoa cũng đã quay lại được bảy, tám phần.

Phượng Cửu đầy hào

khí ném túi kẹo hồ ly xuống trước mặt chàng ta, Tô Mạch Diệp sặc một

ngụm trà trong cổ họng: “Thứ này, ta cũng có phần ư?”.

Phượng Cửu rộng lượng nói: “Đương nhiên, ngay cả một tiểu tử quét dọn trong viện

của ta cũng có phần, không có Lý Ânào lại không để dành cho ngài một

phần cả”. Nói như đang kể công: “Đương nhiên phần của ngài lớn hơn phần

của bọn họ, hơn nữa trong phần của ngài ta còn cho thêm một vị đường.

Phần tặng cho Trầm Diệp và phần của ngài giống nhau, nghe nói Trầm Diệp

chia cho tiểu đồng tử trong viện của chàng ta, đám tiểu đồng tử đều cảm

thấy khẩu vị này cũng không tồi”.

Thần sắc trên khuôn mặt của

Mạch thiếu gia biến đổi vài lần, cuối cùng cũng dừng lại ở hai sắc thái

không đành lòng và thương xót, nhận túi kẹo hồ ly rồi nói với Phượng

Cửu: “Chuyện này, ngươi đã nói với Tức Trạch chưa?”.

Phượng Cửu ngạc nhiên hỏi: “Tại sao ta lại phải nói với ngài ấy về chuyện này?”

Sắc thái không đành lòng và thương xót trên mặt của Mạch thiếu gia càng rõ

ràng hơn, đáp: “À, không nhắc tới là tốt nhất, hãy nhớ rằng sau này cũng đừng nhắc, việc đó có lợi cho ngươi”.

Phượng Cửu càng cảm thấy mơ hồ: “Tại sao không được nhắc tới?”.

Mạch thiếu gia nhủ thầm trong lòng bởi vì ta còn muốn sống thêm hai năm nữa, ngoài miệng lại đắn đo nói: “Ồ, bởi vì với thân phận này của ngươi, tự

tay làm kẹo mật tặng cho người hầu hoặc tặng cho bạn bè, sư phụ như

chúng ta thực ra đều không phù hợp với quy định, trước đây A Lan Nhược

không làm những chuyện đó, nếu ngươi nói với Tức Trạch, ngộ