Disneyland 1972 Love the old s
Chẩm Thượng Thư

Chẩm Thượng Thư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328952

Bình chọn: 7.00/10/895 lượt.

sệt quay

đầu lại, thấy hai người ban nãy còn đang cúi đầu thì thầm bên bàn trà

giờ đã quay ra nhìn bọn họ, một người lạnh lùng, một người kinh ngạc,

chắc là đều bị kinh động bởi tiếng hắt hơi ban nãy của nàng nên mới phát hiện ra sự có mặt của bọn họ.

Trà Trà đưa mắt liếc nhìn, bàn tay của điện hạ vẫn đặt lên tay Trầm Diệp, ánh mắt của điện hạ dù kinh ngạc nhưng tình cảm dịu dàng ban nãy vẫn chưa thu lại hết, vẫn còn dập dềnh

trong cặp đồng tử long lanh. Hơn nữa, hôm nay điện hạ toàn thân màu đỏ,

ngồi bên cạnh Trầm Diệp trong bộ xiêm y màu trắng[1'>, trông như một cặp

trời sinh, vô cùng tương xứng.

[1'> Đoạn này nguyên gốc là Tức Trạch nhưng có lẽ Trầm Diệp thì đúng hơn.

Ánh mắt của Tức Trạch chăm chú nhìn bọn họ trong giây lát, nàng chưa bao

giờ nhìn thấy biểu hiện này trên khuôn mặt của thần quân, nhưng rốt cuộc đó là biểu hiện gì, nàng cũng không nói rõ được. Thần quân tiến lên

phía trước một bước, lại dừng lại, nhìn hai người đang ngồi yên lặng

thêm giây lát, không nói gì cả, quay người bước đi. Nàng còn nhớ trước

đây bóng dáng của thần quân luôn rất uy nghi, cho dù có chuyện lớn tày

trời thì bước chân của ngài cũng vẫn chậm rãi từ tốn, luôn rất có phong

độ, lúc này không hiểu sao lại có chút vội vàng như vậy.

Trà Trà

đứng ngây người tại chỗ, cảm thấy lúc này không tiện đi theo. Nàng nghe

thấy Trầm Diệp nói với chủ nhân của mình vẻ sâu xa: “Nếu giữa hai người

không có gì, tại sao chàng ta lại bỏ đi?”.

Nàng nghe thấy chủ

nhân ân cần nhưng hàm hồ nói: “À, giữa ta và Tức Trạch quả thực không có chuyện gì, huynh không cần đem việc đó ra thăm dò ta, có thể chàng ta

cảm thấy đã làm phiền chúng ta uống trà ngắm cảnh nên mới đi thôi. Hay

là huynh cảm thấy khi uống trà phải đông người mới vui? Nếu huynh thích

vui vẻ hơn một chút thì ta sẽ gọi chàng ta quay lại”.

Trà Trà

nhìn bóng dáng của thần quân hơi sững lại một chút, trong giây lát nàng

có cảm giác liệu có phải thần quân sắp nổi cáu. Nhưng chỉ trong nháy

mắt, bóng thần quân đã biến mất trong tầm mắt của họ. Trà Trà nhớ lại

hình bóng của thần quân, cảm thấy thần quân quả không hổ danh là thần

quân, dù chỉ là bóng phía sau lưng nhưng cũng như cây ngọc trước gió,

nhưng có lẽ gió hơi mạnh, khiến cây ngọc kia có phần tiêu điều. Trong

lòng Trà Trà bỗng nhen lên cảm giác thương cảm.

Phượng Cửu bần thần nhìn ngắm cơn mưa xối xả như dội từ Thiên Hà xuống bên ngoài cửa sổ.

Chuyện trên bãi cỏ vào buổi chiều, nàng khâm phục bản thân mình có thể giương

mắt nhìn Tức Trạch quay người bỏ đi, mà vẫn có thể vỗ về Trầm Diệp, cùng chàng ta uống nốt nửa tuần trà, lại đưa chàng ta về Mạnh Xuân viện. Đây chính là sự chuyên nghiệp của nàng. Tình cảnh của nàng lúc đó, giống

như một vị khác phong lưu tới lầu xanh tìm mỹ nữ, bị phu nhân chua ngoa

đanh đá của nhà mình lao tới bắt gian. Nàng cảm thấy, cho dù là một kẻ

thường xuyên phạm lỗi, cũng không thể làm cho sự việc êm đẹp hơn nàng.

Nàng vừa cảm thấy làm tình thánh thật không dễ dàng lại vừa cảm thấy bản thân mình dường như đã làm một cách rất xuất sắc, rất có tư chất.

Sau khi Trầm Diệp quay về Mạnh Xuân viện, nàng đi tìm Tức Trạch hồi lâu,

mãi cho tới khi trời mưa ào ào vẫn không tìm thấy bóng dáng của Tức

Trạch, nàng liền quay về phủ. Theo nàng phỏng đoán, Tức Trạch đang ghen, nhưng chàng luôn là một người hiểu lý lẽ, cũng không cần vội vàng giải

thích với chàng ngay lúc này, đối phó với Trầm Diệp rất tốn sức lực,

nàng cần giữ lại chút tinh lực, nếu dầm mưa về bị ốm sẽ không được tốt

lắm.

Trà Trà đặt giá nến xuống trước cửa sổ, nhìn vào màn đêm

đang sầm sập đổ mưa, lo lắng nói với Phượng Cửu: “Mưa to thế này, thần

quân nhất định sẽ bị ướt mất”.

Phượng Cửu ngáp một cái, nói: “Chàng có thể tìm được nơi tránh mưa, không cần phải lo lắng chuyện này”.

Trà Trà thở dài: “Điện hạ không tìm thấy thần quân, nhất định là do ngài ấy cố ý né tránh điện hạ. Nhất định là ngài ấy vừa muốn gặp điện hạ lại

vừa sợ điện hạ. Vừa muốn gặp để điện hạ giải thích rằng giữa điện hạ và

Trầm Diệp đại nhân không có chuyện gì, lại sợ gặp rồi điện hạ sẽ giải

thích rằng giữa điện hạ và Trầm Diệp đại nhân quả thực có tình cảm…”.

Phượng Cửu nói: “Chắc chàng không phải là người suy nghĩ rối rắm như vậy chứ…”.

Trà Trà thở dài nói: “Nghĩ đến việc thần quân đại nhân đi giữa đất hoang

không một bóng người, lúc này trời đang mưa lớn, nhưng trong lòng thần

quân đại nhân đã đầy ắp sự chấn động và bi thương, còn ý thức được trời

mưa không chứ? Những hạt mưa lạnh ngắt quất lên người ngài ấy, thấm ướt

áo ngài ấy, mặc dù lạnh thấu xương, nhưng so với nỗi tuyệt vọng ở trong

lòng, cái lạnh đó có là gì chứ?”.

Phượng Cửu nói: “Chàng chắc không như vậy chứ…”.

Trà Trà trách móc nhìn Phượng Cửu: “Đợi đến khi ý thức được rằng trời đang

mưa lớn, thần quân đại nhân chắc chắn sẽ nghĩ rằng, nếu mưa lớn như vậy

mà điện hạ vẫn xuất hiện, khi đứng đối diện với ngài ấy, ngài ấy nhất

định sẽ ôm điện hạ vào lòng, cho dù điện hạ đã làm cho ngài ấy tổn

thương nặng nề, ngài ấy cũng là đều không bận tâm. Nhưng điện hạ,

người”, nàng