Chẩm Thượng Thư

Chẩm Thượng Thư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328941

Bình chọn: 9.00/10/894 lượt.

Tuy nhiên,

lúc này ngài ấy đã sóng đôi cùng Cơ Hoành, điều nàng cần làm là nên rộng lượng một chút, chúc hai người bọn họ mãi mãi bên nhau. Đế Quân thực ra đã không còn liên quan gì tới nàng, nếu nhiều năm sau, ngài ấy chợt nhớ tới nàng, chắc trong ấn tượng chỉ là hình ảnh của một người bạn nhỏ rất thú vị mà thôi.

Sau khi nàng suy nghĩ thấu đáo một hồi, tự cảm

thấy bản thân mình quả thực không còn mang món nợ tình cảm nào nữa, nếu

đã như vậy, người mà nàng một lòng muốn gặp đã từ trên trời rơi xuống

rồi, sao không mau chóng bắt lấy?

Tức Trạch ấy mà, chẳng qua chỉ

hơi cứng đầu một chút, tuy nhiên, ngay cả Đông Hoa Đế Quân khó chinh

phục như vậy nàng cũng đã thử rồi, Tức Trạch lẽ nào còn khó chinh phục

hơn cả Đông Hoa? Nghĩ như vậy, nàng điềm tĩnh uống một ngụm trà, liền

cảm thấy rất chắc chắn.

Ba ngày sau, Quất Nặc ra khỏi Vương đô. Ngày phải chịu đại hình trên Linh Sơ đài, Quất Nặc bị động thai, Khuynh Họa phu nhân khẩn thiết cầu xin, Thượng Quân đã mở

lòng từ bi, cho phép nàng ta được ở lại Vương đô thêm một vài ngày để

dưỡng thai.

Qua lời Mạch thiếu gia, Phượng Cửu biết rằng năm xưa, A Lan Nhược đã làm một việc tốt, tạo cơ hội cho Quất Nặc và Trầm Diệp

được gặp mặt lần cuối, vì vậy mấy ngày trước đó đã lo lót với hình quan, sắp xếp cho hai người gặp mặt từ biệt bên cạnh một dòng sông nhỏ trong

veo bên ngoài thành. Nghe nói năm xưa A Lan Nhược thực ra không cùng đi, nhưng vì nàng nhàn rỗi, cảm thấy đi xem trò vui một chút chắc cũng

không có vấn đề gì.

Ánh chiều tà rọi xuống lòng sông, hàng dương

liễu rủ bóng hai bên bờ. Những cảnh tượng cảm động được miêu tả trong

sách du ký thịnh hành của bộ tộc Tỷ Dực Điểu như bẻ liễu tặng nhau, nước mắt thấm ướt vạt áo… lại không hề xuất hiện.

Quất Nặc thân hình

gầy yếu, đứng dưới một cây dương liễu, Trầm Diệp đứng thẳng, nhìn về

phía bờ bên kia. Viên hình quan râu ria rậm rạp đứng phía sau, cách họ

ba, bốn bước chân, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía họ, hai người yên lặng rất lâu.

Phượng Cửu thầm than thở sao trên thế gian lại có người không biết ý như vậy, bất kỳ ai khi bị người ngoài nhìn chằm chằm như

vậy, e rằng đều không thể nói được bất cứ lời tâm sự nào. Nàng thở dài

một tiếng, gọi viên hình quan râu ria rậm rạp kia lại giúp nàng thử trà. Dạo trước nàng đã học được thú vui uống trà nơi đồng hoang của Tức

Trạch, tiện thể mang theo một bộ đồ trà để luyện tay nghề.

Quả

nhiên chân trước của viên hình quan vừa mới nhấc lên, phía chân sau,

Quất Nặc đã có động tĩnh, giọng nói rất nhỏ, bất đắc dĩ Phượng Cửu lại

sở hữu đôi tai thính của loài hồ ly, những lời thì thầm theo gió lọt vào tai nàng, hết sức rõ ràng.

Nàng ta đã nói một câu chứa đầy sự

hối hận: “Kiếp này muội chỉ có thể phụ tình ý của biểu ca, là do muội

quá không hiểu chuyện, giờ đây muội đã không còn xứng đáng với biểu ca,

chỉ mong rằng… mong rằng tại đây hẹn thề kiếp sau, nếu có kiếp sau, nhất định sẽ không phụ bạc lẫn nhau”.

Tay Phượng Cửu lập tức nổi da

gà, bàn tay đang chia trà ra các chén khẽ run rẩy, nàng dỏng tai lên,

muốn nghe phản ứng của Trầm Diệp. Tai nàng vểnh lên một lát, nhưng trong một lát đó, Trầm Diệp lại không hề có phản ứng gì. Hồi lâu, mới dường

như nghi hoặc nói: “Ta đối với ngươi, có tình ý gì?”.

Giọng nói

của Quất Nặc có chút run rẩy: “Huynh… huynh nói rằng muội là muội muội

từ nhỏ lớn lên cùng huynh, cho dù muội có phạm lỗi, nhưng không thể bỏ

mặc, huynh không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, biết rõ nếu cứu muội sẽ có hậu quả đáng sợ như thế nào, nhưng vẫn liều mình

bất chấp nguy hiểm, tất cả những điều đó, lẽ nào không phải bởi vì biểu

ca đối với muội…”

Trầm Diệp lạnh lùng nói: “Cứu ngươi chỉ vì muốn bảo toàn huyết mạch của phụ thân ngươi, tri ân không báo đáp thì không

phải là quân tử, ngươi cần cảm tạ phụ thân của ngươi đã có đại ân đối

với ta”.

Quất Nặc không tin, nói: “Vậy tại sao hôm nay huynh lại tới tiễn muội, không phải… không phải là không nỡ xa muội sao?”.

Trầm Diệp đáp: “Nhân cơ hội để được ra ngoài một chuyến mà thôi”.

Quất Nặc run rẩy nói: “Huynh… huynh từ nhỏ đã không thích Thường Đệ và A Lan Nhược, nhưng lại đối tốt với muội nhất”.

Trầm Diệp khinh miệt nói: “Dòng máu trên người mẫu thân của ngươi không

trong sạch không may mắn, ta nên sớm biết điều đó, ngươi và Thường Đệ

cùng một mẹ sinh ra, tự cam tâm sa đọa, vốn chẳng có điểm gì khác biệt,

trước đây ta đã đánh giá ngươi quá cao”.

Quất Nặc giận đến nỗi

run rẩy, giọng nói dường như đang muốn khóc: “Nếu muội không trong

trắng, không may mắn, vậy còn A Lan Nhược, nàng ta và muội cũng cùng một mẹ sinh ra, đã được gả cho người khác mà vẫn tán tỉnh huynh, chẳng phải là còn không trong trắng, không may mắn, tự cam tâm sa đọa hơn sao?

Huynh lại cam tâm tình nguyện để nàng ta giam lỏng…”.

Trầm Diệp lạnh lùng cười: “Ta cam tâm tình nguyện bị nàng giam lỏng cả đời đấy, ngươi định thế nào?”.

Đôi tai đang dỏng lên nghe ngóng của Phượng Cửu khẽ run rẩy, tay đỡ cằm để

nó khỏi trượt xuống đất, viên hình quan lo lắng tiến lên hỏi: “Điện hạ

bị đau răng ư?”.


Snack's 1967