
Phượng Cửu lắc đầu đưa cho hắn ta một ly trà đã rót
sẵn, lại chỉ về phía bên sông, ý muốn nói là uống trà xong có thể lên
đường được rồi.
Hôm nay tới xem trò vui, quả nhiên đã xem được
một trò vui lớn. Nàng quả thực không ngờ rằng việc Trầm Diệp cứu Quất
Nặc thực ra còn có ẩn tình đó, nhưng điều này cũng rất hợp với tính cách của chàng ta. Trầm Diệp quả thực không phải người thương hoa tiếc ngọc, Phượng Cửu hiểu rất rõ cái miệng của chàng ta có thể khiến người ta đau khổ tới mức nào. Lúc này, nhìn bóng dáng run rẩy trong gió như một
phiến lá khô của Quất Nặc, trong lòng lại dấy lên một cảm giác đồng cảm.
Quất Nặc bước đi như người vô hồn, Trầm Diệp đứng bên sông ngắm cảnh, cảnh
vật bên ngoài Vương thành, núi cao nước chảy, đương nhiêu khoáng đạt hơn những tiểu cảnh được tạo dựng lên trong phủ.
Phượng Cửu thầm
nghĩ, ban nãy Trầm Diệp đã cãi nhau với Quất Nặc, có thể sẽ thấy khát,
liệu có nên mời chàng ta một ly trà cho nhuận họng. Lời mời gọi vừa thốt ra khỏi miệng, lại có chút hối hận, theo như sự ghét bỏ lúc ban đầu của Trầm Diệp đối với A Lan Nhược, chắc chắn chàng ta sẽ không tới, nàng đã uổng phí lời mời rồi. Nghĩ vậy, lập tức cảm thấy ngượng ngùng vô vị,
chuẩn bị đổ bỏ nửa bình trà còn thừa, thu dọn bộ đồ pha trà.
Không ngờ Trầm Diệp lại bước tới. Không chỉ bước tới, mà còn khoanh chân ngồi xuống. Không chỉ ngồi xuống, còn ngồi xuống trước mặt nàng. Đưa tay về
phía nàng: “Trà mà ngươi vừa nói đâu?”.
Phượng Cửu không hổ danh
là người có kinh nghiệm diễn kịch, nhanh chóng nhập vai, nói: “À, đây,
đây”, đưa cho chàng ta một ly trà nóng vừa mới rót đầy.
Để diễn
giống thật, thể hiện sự quan tâm của A Lan Nhược đối với Trầm Diệp, chỉ
trong vài giây phút ngắn ngủi Phượng Cửu còn nặn ra được hai câu nói
quan tâm, đôi môi của chàng ta vừa chạm vào miệng chén, đã lo lắng nói:
“Ta vừa mới đun trà xong, e rằng còn rất nóng, huynh hãy thổi cho nguội
đã…”. Khi chàng ta uống vào miệng, lại hỏi một cách đầy chờ đợi: “Trà
này không có gì mới lạ cả, chỉ là lá trà thô thôi, nhưng nước dùng để
đun trà lại là sương trên lá sen, huynh nếm thử xem uống có quen
không?”. Trầm Diệp đặt ly trà xuống, nhìn nàng bằng một ánh mắt sâu xa.
Nàng điềm tĩnh đưa cho chàng ta một chiếc khăn lụa, bày tỏ sự quan tâm
thứ ba, âu yếm nói: “Ban nãy khi uống trà chắc huynh không để ý? Nhìn
xem, khóe miệng còn dính bọt trà kìa, hãy dùng cái này để lau đi…”.
Trầm Diệp nhìn nàng một hồi, nhận lấy chiếc khăn lụa, trong giọng nói lại ẩn chứa một chút mỉa mai: "Ta không hiểu nổi ngươi, mấy hôm trước còn nghe nói ngươi và Tức Trạch thần quân tình cảm mặn nồng, là cặp phu thê quý
tộc điển hình trong tông thất, hôm nay ngươi lại quan tâm tới ta như
thế, tại sao vậy?”.
Phượng Cửu khẽ giật mình. Vỗn dĩ trong thời
đại của A Lan Nhược, Tức Trạch không hề ra khỏi núi Kỳ Nam, chuyện giữa
hai người Lan – Trầm cũng không liên quan gì tới chàng ta cả. Nhưng lần
này nàng lại quên mất, Tức Trạch là một biến số. Mạch thiếu gia đã từng
nhắc nhở nàng, những việc khác nàng muốn thế nào cũng được, nhưng mối
quan hệ giữa A Lan Nhược và Trầm Diệp, nàng nhất định phải cố gắng làm
theo những chuyện đã xảy ra trước đây, bởi vì đây là một mấu chốt rất
quan trọng, chưa biết chừng sẽ là thứ dẫn tới kết cục sau này.
Phượng Cửu nắm lấy tay của Trầm Diệp, chân thành nói: “Ta và Tức Trạch chẳng
qua chỉ là vui chơi qua đường mà thôi, với huynh…”. Bốn chữ “mới là thật lòng” sắp thốt ra khỏi miệng, vì bỗng nhiên nhớ ra trong đoạn này, A
Lan Nhược chẳng qua chỉ là thầm thích Trầm Diệp mà thôi, tình cảm này
chưa được bộc lộ ra ngoài, lại vội vàng nuốt mấy chữ đó lại.
Sự
việc thật trùng hợp, khi Trà Trà dẫn theo Tức Trạch – người bỗng nhiên
quay về phủ tới bên sông tìm Phượng Cửu, cảnh mà hai người bắt gặp chính là cảnh tượng này.
Lúc ấy, dương liễu buông mành, gió mát hiu
hiu thổi, giữa thảm cỏ xanh biếc là một bàn trà, Trầm Diệp và Phượng Cửu ngồi đối diện với nhau. Phượng Cửu đưa tay qua bàn trà, nắm lấy tay của Trầm Diệp, đôi mắt dịu dàng chứa chan tình cảm, đang khẽ nói gì đó.
Lúc này đầu óc của Trà Trà vô cùng rối loạn, thấy Tức Trạch đã tiến lại gần vài bước, cũng tiến thêm vài bước theo sau, bèn nghe thấy giọng nói của điện hạ nhà mình lọt vào tai: “Tức Trạch là một người tốt, có thể mấy
chữ ‘vui chơi qua đường’ mà ban nãy dùng không được chính xác cho lắm,
nhưng lời vừa rồi của huynh khiến ta rất lo lắng, ta và chàng ta quả
thực chỉ là chút tình nghĩa giúp đỡ lẫn nhau, ta có thể thề với trời đất rằng, giữa ta và chàng ta tuyệt đối không có gì cả, trước đây không có, bây giờ không có, sau này cũng không thể có được, huynh có tin ta
không?”.
Trà Trà không kịp cân nhắc xem những câu nói đó của
Phượng Cửu có ý nghĩa như thế nào, chỉ nghe giọng nói dịu dàng ủy mị này của nàng xương cốt đã giòn tan quá nửa. Vô tình hắt hơi một cái, khi
nghiêng đầu chợt nhìn thấy sắc mặt của Tức Trạch hơi sững người lại,
khuôn mặt của thần quân trắng bệch, ánh mắt lạnh lùng đến nỗi giống như
băng tuyết đã đông cứng mấy nghìn năm vậy.
Trà Trà sợ