
vồ được rồi nuốt gọn, hai
là phải lập tức thầm tính toán chuẩn xác, ba là phải tốn nhiều sức lực
để quan sát và nắm vững thói quen di chuyển của nó.
Hai bên kịch
liệt giao tranh trong thạch trận suốt nửa canh giờ, không ai chịu thua
ai, món mồi ngon trước mặt mà không được thưởng thức khiến con khuyển
nhân vô cùng phẫn nộ.
Tức Trạch đứng bên cạnh thạch lâm, vừa uống trà vừa nói: “Đã đến lúc ngươi cần ra ngoài rồi đấy, trong một canh giờ vẫn chưa bắn trúng được nó là chuyện thường tình, nếu vì quá mệt mỏi mà bị nó nuốt gọn, ta biết ăn nói thế nào với sư phụ của ngươi đây”.
Vừa dứt lời, trong trận vang lên một tiếng gầm rú cuồng nộ của con khuyển nhân.
Thiếu nữ áo đỏ vừa rồi đã lấy đà từ một cột đá, bay lên giữa không trung bắn
ra một mũi tên đã được tính toán kỹ lưỡng, cắm trúng vào lồng ngực của
con quái thú bốn sừng, vô cùng đẹp mắt, cũng vô cùng chuần xác. Ánh mắt
trầm tĩnh của nàng hiện lên một tia hưng phấn, định hạ xuống đất rồi
nhanh chóng ra khỏi trận. Bi kịch lại xảy ra vào chính lúc này.
Trong lúc hạ xuống đất, không chú ý tới đống hạt tỳ bà trên mặt đất, trượt
chân mất thăng bằng, ngã nhào xuống, đập trán vào một đoạn măng đá ngay
bên cạnh.
Nói ra thì chậm nhưng chuyện xảy ra lại rất nhanh, con khuyển nhân đang cuồng nộ đã sắp lao tới.
Trên không trung bỗng nhiên vang lên tiếng đập gấp gáp, đôi cánh màu đen
giống như một dải mây dày đặc che kín cả bầu trời, con khuyển nhân đang
lao tới bị một lưỡi kiếm đâm trúng gắn chặt vào một cột đá bên cạnh. Tất cả chỉ xảy ra trong một tích tắc. Vị công tử áo đen ánh mắt tĩnh lặng
như nước, dùng tay tạo phong ấn, trong ánh sáng bạc, các phiến đã kỳ
quái trong rừng đột ngột chuyển động, con khuyển nhân giãy giũa muốn
thoát ra khỏi sự trói buộc của thanh trường kiếm, gầm rú muốn lao qua
thạch trận.
Pháp trận đã được Trầm Diệp sắp xếp lại, không rải
rác lỏng lẻo như ban nãy, nhất cử nhất động của con khuyển nhân đều bị
khống chế, nhưng hai người ra khỏi trận cũng không dễ dàng như ban nãy,
chàng chỉ để lại một khe hở đủ cho hai người ôm nhau lăn qua ở phía Tây
Nam nơi cách xa con khuyển nhân nhất.
A Lan Nhược đưa tay ôm vết
thương đang chảy máu trên trán, mơ hồ nhìn chàng, dường như không hiểu
nổi tại sao chàng lại bỗng nhiên xuất hiện. Trong thời khắc nguy cấp như vậy, làm gì còn thời gian suy nghĩ những việc khác. Trầm Diệp ôm gọn A
Lan Nhược trong lòng, một tay đỡ lấy phần đầu bị thương của nàng áp vào
ngực mình, đôi cánh màu đen cuộn chặt lấy hai người, trước khi con
khuyển nhân giãy giụa lao qua tảng đá gần nhất, lăn người chui qua khe
hở nhỏ của kết giới. Khi hai người bọn họ cũng lăn ra khỏi thạch trận,
Tức Trạch đã gia cố thêm kết giới, ánh mắt dừng lại trên người Trầm
Diệp, tán thưởng nói: “Mấy năm không gặp, ngươi lâm trận càng lúc càng
bình tĩnh”. Lại nói: “Hồi nhỏ đã thích tỏ ra lạnh lùng, sao trưởng thành rồi vẫn không có chút biến chuyển gì vậy?”.
Trầm Diệp lạnh lùng nói: “Con khuyển nhân hung dữ như vậy, ngươi lại để nàng đối đầu với nó?”.
Tức Trạch nói: “Chẳng phải là nàng đã bắn trúng nó rồi sao, nếu không phải
vì bỗng nhiên bị trượt ngã”, gãi đầu áy này nói: “À, cũng tại ta, hôm
qua khi dạo chơi trong thạch trận, đã ăn mấy quà tỳ bà…”. Nhưng lại lập
tức nghiêm sắc mặt, nói: “Nhưng trên chiến trường thật sự cũng như vậy,
sẽ chẳng có ai thu dọn hạt tỳ bà cho nàng, tất cả đều phải dựa vào sức
mình, việc này cũng là để nhắc nhở nàng phải đề cao cảnh giác”.
A Lan Nhược nằm trong vòng tay của Trầm Diệp, khẽ góp lời: “Ta thấy, trên chiến trường lại không có ai ăn tỳ bà vì vậy ta không cần phải lo lắng
về điều đó”.
Trầm Diệp nhìn Tức Trạch, trong ánh mắt không hề có
chút ấm áp: “Khi nàng rơi vào tình thế nguy hiểm, ngươi đang làm gì,
nàng là thê tử của ngươi mà”.
Tức Trạch lập tức áy náy nói: “Ta
đang ăn bánh mà nàng mang cho ta, không để ý tới…”. Nhưng lại lập tức
nghiêm sắc mặt: “Bái đường là thành phu thê ư, đó là cách nhìn nhận
thiển cận của các ngươi, ta và A Lan Nhược lại không hề cảm thấy như
vậy. Hơn nữa, chẳng phải ngươi đã nhanh hơn ta một bước, bay tới cứu
nàng, ta còn ra tay chẳng phải sẽ thừa thãi hay sao?”.
Sắc mặt
của Trầm Diệp sầm sì lạnh lùng như băng tuyết mùa đông: “Nếu ta không
nhanh một bước nàng đã bị con khuyển nhân cắn đứt một cánh tay rồi”.
Tức Trạch ngạc nhiên nói: “Người có khả năng bị cắn đứt một cánh tay là
nàng, nàng còn không chất vấn ta, tại sao ngươi lại chất vấn ta?”.
Bàn tay của Trầm Diệp vẫn phủ lên vết thương đang rỉ máu trên trán A Lan
Nhược, khuôn mặt nàng cũng lộ vẻ hiếu kỳ, phụ họa theo: “A, câu hỏi thú
vị này, ta cũng muốn biết”.
Lần đầu tiên Trầm Diệp cúi đầu xuống
nhìn nàng, máu trên trán nàng ướt bàn tay chàng, chàng từng khinh miệt
nói rằng đó là thứ không sạch sẽ, lúc này lại để mặc nó làm ô uế ngón
tay mình. Chàng không hề bỏ tay ra, trong ánh mắt thoáng hiện lên sự
giằng xé.
A Lan Nhược khẽ hỏi: “Trầm Diệp, có phải huynh đã thích ta rồi không?”.
Chàng nói: “Sao ngươi dám…”.
Nàng gỡ các ngón tay đang bịt vết thương trên trán mình ra,