80s toys - Atari. I still have
Cây Tỏi Nổi Giận

Cây Tỏi Nổi Giận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324452

Bình chọn: 9.5.00/10/445 lượt.

hôn nào, tui

nói. Tui nghe bí thư Vương thở phào, bảo tài Trương: “Chú đừng sợ, là

nông dân của xã ta, rất thuận rồi, cho họ ít tiền là xong!”

Cao Kim Giác nói: “Cao Dương không được nói bậy đấy nhé. Anh nhìn rõ số xe chứ?”

- Chiếc xe màu đen, không mang biển số, ban ngày không dám chạy, chỉ hoạt động về đêm.

Cao Trực lăng chủ hãng vẹt dè bỉu: “Thằng lái

xe đó là anh em con chú con bác với vợ bí thư Vương, vốn là dân lái máy

kéo, hoàn toàn không có bằng lái ôtô!”

Cao Kim Giác nói: “Cao Trực Lăng!”

Cao Trực Lăng lừ mắt, nói: “Sao? Ông cấm tui

nói hả? Ông sợ chứ tui không sợ ông ta. Ông cậu tui là phó ban tổ chức

thị ủy, Vương An Tu là cái đinh gì!”

Cao Kim Giác nói: “Các anh thích làm gì thì

làm, nhưng phải chấp hành hai việc: Đưa thi hài lên huyện hỏa táng; khi

bán thịt trâu phải nộp cho Uûy ban thôn phí quản lý là mười đồng.”

- Cả Phương, Hai Phương, các anh là đồ bị thịt! – Cao Trực Lăng nói – Khênh ông già lên xã, để xem vương An Tu làm thế nào?

Cả Phương còn đang phân vân, Hai Phương trợn mắt, quát: “Đi, anh Cả! Con Cúc trông nhà, mẹ cũng nên đi!”

Thằng Cả và thằng Hai lôi ông già xuống. Ông

lão nằm sấp dưới đất như con chó chết! Tui nói: “Thằng Hai gượm hẵng,

còn một cái áo bông mới, lấy ra thay cho bố. Đây là đi gặp quan, phải

giữ thể diện một chút…” Thằng Hai nói: “Người đã chết thì thể diện cái

cứt!” Thằng Hai gỡ một cánh cửa xuống đặt ông già lên, lúc đầu nó đặt

sấp, tui bảo: “Hai, đặt bố nằm ngửa!” Nó lật ông già lại, mặt ngửa lên

trời, hai mắt mở trừng trừng. Cao Trực Lăng cũng tốt bụng, về nhà lấy

thừng chảo và đòn khiêng, ràng buộc cẩn thận. Thằng Cả thọt đi trước,

thằng Hai thõng lưng đi sau, đàn ông đàn bà trong thôn rồng rắn theo

sau. Thằng khốn Cao Mã cũng tới, dù sao thì nó cũng là con rể của tui và ông già. Nó giằng lấy đòn khiêng ở thằng Cả. Cao Mã và thằng Hai cao

bằng, tấm cửa thăng bằng, đầu ông lão không lắc trái lắc phải. Lên tới

trụ sở ủy ban xã, người gác cổng không cho vào cổng chính, Cao Mã hẩy

một phát, đi luôn vào cổng bên. Trụ sở ủy ban xã không có người, cửa nhà bếp có một con chó gộc ngồi chồm hổm, hướng về bọn tui mà sủa. Chiếc xe cán chết ông lão nhà tui đậu trong sân, trên xe toàn là tỏi, đầu xe đầy những máu là máu.

Chị Hai, cái vụ của chị đã có vân mòng gì chưa? Sắp xử rồi ạ. Con không muốn xa thằng bé. Chị nó này, phải nghĩ cho

thoáng, khi con còn nhỏ, chúng cứ quanh quẩn bên mình, nhưng lớn lên một cái, khác liền! Cái xe đó vương đầy máu ông lão, vương đầy máu con

trâu, tanh mùi máu, hăng mùi tỏi. Cái xe chở tỏi cũng bị hỏng, những bó

tỏi mồ hôi nước mắt nát bét. Ba mẹ con ngồi bên cái xác ông lão, cứ thế

mà đợi, đợi suốt buổi mà không ai hỏi han một câu. Nhặng xanh bò trên

mặt ông lão, vừa bò vừa đẻ trứng vào mắt, vào miệng, vào hốc mũi, vào lỗ tai.Chỉ nháy mắt, từ trứng nở thành giòi, nhung nhúc bò ra. Nhặng xanh

từng đàn từng lũ, đuổi đám này, đám khác bay đến. Tui lột tờ giấy trên

tường phủ lên mặt ông lão, nhưng sao kín được? Những con nhặng lại luồn

dưới tờ giấy mà chui vào. Không biết bao nhiêu người đến xem, thôn đông

thôn tây thôn nam thôn bắc, đến tất! Chỉ mỗi không thấy ai là quan!

Thằng Hai nhà tui ra cửa hàng bên cạnh ủy ban mua hai cây quẩy bọc trong giấy báo, bảo tui ăn, tui cắn một miếng nhai trệu trạo, không nuốt nổi! Tui làm sao mà nuốt được! Xác ông lão bày ngay trước mặt, phơi nửa ngày đã bốc mùi. Thằng Cả cũng không ăn, chỉ thằng Hai là ăn. Thằng Hai còn

trèo lên chiếc xe đó, lôi xuống một bó ngồng tỏi, tay ngồng tay quẩy,

cắn bên trái một miếng, cắn bên phải một miếng, hai mắt trợn trừng, hai

má phồng lên, thằng Hai cũng khó chịu.

Rốt cuộc thì khi mặt trời chuyển sang màu hồng

cũng có một quan đến. Đó là Trợ lý Dương. Ông ta là bà con kiểu dây mơ

rễ má, từ khi Kim Cúc kết với Cao Mã, ông ta không là bà con thân thích

nữa, nhưng dù sao vẫn là chỗ quen. Thằng Cả nhà tui gọi ông ta là “Cậu

Tám”, thằng Hai nhà tui làm cho ông ta bao nhiêu việc, lợp nhà, đắp

tường, san đất san nền, chở phân ra đồng, chẳng khác người ở của nhà ông ta. Ông ta đi xe đạp tới, qua cổng chính mà vào. Tui nghĩ, thế này thì

tốt rồi! Mong mãi! Thằng Cả thằng Hai chạy ra đón. Tui cũng chạy ra.

Xưng hô thế nào bây giờ? Vẫn cứ gọi là “Ông Tám”. Tui nói, ông Tám, ông

xem xét cho già chuyện này, già xin lạy ông một lạy! Tục ngữ có câu, một lạy ngàn vàng, Trợ lý Dương không dám nhận, vội vã đỡ tui dậy. Sau tui

mới biết, ông ta vờ vĩnh thế thôi, lại còn rút khăn tay lau nước mắt.

Ông ta lật tờ giấy đắp mặt, đàn nhặng bay vù vù, ông ta nhảy dựng lên,

bảo tui: “Bà Tư, để ở đây không phải là cách giải quyết.” Thằng Hai nói: “Bí thư Vương cán chết bố cháu, tối thiểu ông ấy cũng nên đến hỏi một

câu! Bố cháu tuy hèn kém, nhưng xấu tốt gì cũng là một con người, ngay

cả chẹt chết một con chó cũng phải có lời xin lỗi chủ nó.” Trợ lý Dương

nháy mắt một cái, nói: “Hai này, tuy chị cậu đã đi theo người khác, gia

đình cậu hủy hôn ước khiến thằng cháu ngoại tui phát điên, suốt ngày hết khóc lại cười, nhưng suy cho cùng, chúng ta vẫn là th