
úc này, anh nhìn rõ bóng của anh, anh cảm
thấy ngài ngại.
Đi đến chỗ treo đèn bão – Đèn treo trên một
chiếc gậy cắm thẳng góc với mặt đất, cái máy 12 mã lực chạy bằng đầu
điêzen được cố định bằng bốn chiếc cọc đóng trên mặt đường, bánh đà tít
tưởng như không chạy, chỉ ở chỗ nối dây cu roa bằng móc kim loại chạy
loang loáng, người ta mới biết máy đang vận hành. Mặt đất trải một tấm
ni lông, bên cạnh để một đôi dép nhựa. Không có ai lên tiếng, anh cố
nhìn vào bóng đêm, mũi ngửi thấy mùi lá ngô non.
- Ai đấy? – Có tiếng hỏi trong bóng đêm.
- Tui là người qua đường đi kiếm nước uống. – Anh trả lời.
Lá ngô kêu sột soạt, một người đàn ông cao lớn
vai vác xẻng bước ra vùng sáng. Anh đứng trước máy bơm, giơ chân trước
cột nước rất mạnh để rửa sạch bùn. Rửa xong chân, anh lại rửa sạch bùn
bám trên xẻng. Chiếc xẻng bóng loáng.
Người ấy nhảy qua rãnh, cắm xẻng xuống đất, nói: “Anh cứ uống, no thì thôi!”
Cao Dương chạy đến bên máy bơm, vội vã vụt đầu
uống, nước chảy quá mạnh, môi anh tê đi, ngực đau thắt. Uống no, anh rửa mặt, lấy đầy một thùng tôn, xách trở lại chỗ đèn bão.
Người kia nhìn anh từ đầu đến chân, anh cũng thế, nhìn người kia từ đầu đến chân.
Đây là một thanh niên cao ráo, mặc sơ mi cụt tay, quần đồng phục, chiếc đồng hồ sáng loáng đeo ở thắt lưng.
Anh gỡ đồng hồ, đeo vào cổ tay. Anh nhìn đồng hồ, hỏi: “Anh đi đâu về mà muộn thế?”
Cao Dương nói: “Tui đi bán tỏi, cả ngày không được ngụm nước, nghe tiếng máy đi tìm”.
- Anh người thôn nào?
- Thôn Cao Đồn – Cao Dương nói.
- Chao ôi, thế thì xa lắm, xã anh chưa đặt trạm thu mua à?
- Hợp cung tiêu chúng tôi không quan tâm chuyện này, họ bận chuyện buôn bán phân hóa học.
Người thanh niên cười: “Chuyện ấy cũng bình thường. Tất cả vì tiền mà! Bán được chưa?”
Cao Dương nói: “Chưa , xếp hàng đến nơi thì
người ta bảo là kho đã đầy, tạm dừng thu mua. Nếu họ chỉ hoãn đến mai
thì tôi ở lại một đêm, đằng này không biết đến đời địa nào mới cân
tiếp?”
Anh vốn không định kể, nhưng không kìm được,
buột miệng nói: “Trên ấy rách chuyện rồi, cân bị đập, bàn bị đốt, kính
vỡ hết, ngay cả xe “ba ba” cũng bị đốt.
Chàng thanh niên có vẻ phấn khởi: “Anh bảo là nổi loạn à?”
- Nổi loạn hay không thì tui không biết, có
điều, loạn thật sự rồi! Anh thở dài – Quả thật có một số người táo gan,
không sợ chết.
Chàng thanh niên nói: “Bố tui và anh hai cũng đi bán tỏi, không biết họ có tham gia không?”
Cao Dương nhìn hàm răng đều đặn trắng tinh của
chành thanh niên, nghe giọng Bắc Kinh cố giấu mà vẫn lộ: “Ông anh này,
tôi thấy ông anh không phải người thường!”
Chàng thanh niên nói: “Tui là bộ đội người thường nhất!”
- Anh rất được, sướng thế mà còn về làm lụng giúp người già, riêng chuyện này cũng thấy anh sẽ tiến xa. Anh không mất gốc!
Chàng thanh niên móc bao thuốc, dưới đèn, cái
võ đẹp như một bông hoa. Anh ta rút một điếu đưa cho Cao Dương. Cao
dương nói: “Tui không hút thuốc, nhưng tui có người hàng xóm đang đợi
tui trên đường, tui xin điếu này cho ông ấy. Cả đời ông chưa bao giờ
được hút loại cao cấp như thuốc này!”
Cao Dương cài điếu thuốc lên vành tai, xách thùng nước ra, theo đường cũ trở ra.
Ra đến đường cái, chú Tư tỏ vẻ không vui: “Lấy nước ở tận biển đông à?”
Con lừa của anh đứng yên như phỗng. Con trâu của chú Tư nằm dưới đất cùng với xe.
- Chú uống trước đi! Còn bao nhiêu cho chúng uống.
Chú Tư sục miệng vào thùng, uống kỳ no. Đứng
dậy, chú nấc cục. Cao Dương lấy điếu thuốc trên vành tai xuống đưa cho
chú, nói: “Gặp một người cao cấp, anh ta bảo anh ta là bộ đội, thoáng
nhìn con cũng biết anh ta là sĩ quan. Anh ta cho con thuốc, con bảo con
không biết hút, con bảo chú biết, lấy về cho chú.”
Chú Tư cầm điếu thuốc đưa lên mũi ngửi, nói: “Cũng không thơm lắm!”
Cao Dương nói: “Làm quan rồi mà vẫn làm lụng
giúp người già, không đơn giản! Thời buổi này, người ta ăn cháo đá bát,
như thằng Vương Thái thôn mình ấy, nó trông thấy con như thấy người lạ!”
- Chú uống đủ chưa? – Cao Dương hỏi – Vậy con cho trâu uống.
Chú Tư nói: “Cho con lừa uống trước. Con trâu
nhà tui không nhai lại, có lẽ nó ốm. Trong bụng nó có một con nghé. Nếu
như tỏi không bán được, trâu lại hỏng thì tui chết mất!”
Con lừa ngửi thấy mùi nước, khịt khịt mũi. Cao
Dương vẫn cho con trâu chú Tư uống trước. Con trâu định đứng lên nhưng
không nổi, chú Tư nâng càng xe, giúp nó đứng lên . Con trâu ánh mắt dài
dại. Cao Dương lùa thùng vào dưới mõm, nó chỉ uống vài ngụm rồi ngẩng
đầu lên, đưa lưỡi liếm môi liếm mũi.
Cao Dương hỏi: “Sao nó uống ít thế?”
Chú Tư nói: “Con trâu này sành miệng lắm, bà Tư vẫn phải cho cám tinh vào nước để dụ nó uống.”
- Sướng quen rồi, trâu cũng làm nũng! Nghĩ lại mấy năm về trước, người còn không có cám mà ăn, nói gì trâu!
- Anh cho con lừa uống đi, đừng ca cẩm nữa!
Con lừa đã cuống lên, nó vục đầu vào thùng uống một hơi cạn sạch, rồi lắc lắc cái đầu, tỏ ý chưa đã.
Chú Tư nói: “Trâu bò uống nước lạnh xong phải bắt đi nhanh để ra mồ hôi, nếu không là ốm!”
- Chú Tư, con trâu này chú tậu bao nhiêu?
- Chín trăm ba mươi đồng, đấy